Tác giả:

Thanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm.

Chương 5575

Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Diệp Huyên trầm giọng nói: “Ông nói không thấy Niệm Niệm đâu rồi?”  Bạch Đế Tử gật đầu: “Không lâu trước đây cô bé còn đi dạo lung tung trong thành, ta cũng không chú ý nhiều, nhưng không lâu sau đã không thấy bóng dáng cô bé nữa rồi!”  Diệp Huyên im lặng.  AdvertisementBạch Đế Tử trầm giọng nói: “Có phải cô bé đã khôi phục trí nhớ rồi hay không?”  Diệp Huyên lắc đầu: “Ta không biết!”  AdvertisementBạch Đế Tử im lặng.  Diệp Huyên khẽ nói: Phái người đi tìm chưa?”  Bạch Đế Tử gật đầu: “Nhưng không hề có chút tin tức nào, hơn nữa, cô bé biến mất như thế nào, chúng ta cũng không biết!”  Diệp Huyên im lặng một lát rồi khẽ nói: “Không cần tìm nữa!”  Bạch Đế Tử nhìn Diệp Huyên, Diệp Huyên cười nói: “Ta tin rằng cô bé sẽ trở lại!”  Nói xong, hắn nhìn về phía Bạch Đế Tử: “Chỉ cần Niệm tỷ không muốn xảy ra chuyện, cô bé sẽ không gặp nguy hiểm!”  Bạch Đế Tử mỉm cười: “Đúng vậy!”  Nói đến đây, ông ta nhìn về phía Diệp Huyên: “Hôm nay là ngày khai giảng của học viện, cậu là viện trưởng, hẳn nên đi một chuyến”.  Diệp Huyên lắc đầu: “Không muốn đi lắm!”  Bạch Đế Tử nói: “Là bởi vì Nam Mộc Xuyên?”  Diệp Huyên cười nói: “Ông cũng biết rồi?”  Bạch Đế Tử nói: “Hắn ta là kiếm tu ưu tú nhất thế hệ trẻ tuổi phương nam, hơi kiêu căng và ngạo mạn cũng là bình thường”.  Diệp Huyên cười nói: “Ông cảm thấy ta làm sai rồi sao?”  Bạch Đế Tử lắc đầu: “Không! Thông qua chuyện này ta phát hiện một vấn đề, đó chính là rất nhiều người của vũ trụ Ngũ Duy kính trọng cậu nhưng không hề sợ cậu, nếu như trước đó là ta xuất hiện, chắc chắn tên kia sẽ không nói bất kỳ lời uy hiếp nào, ngược lại, hắn ta còn lập tức nhận sai xin tha thứ!”  Diệp Huyên cười nói: “Vấn đề ở đâu?”  Bạch Đế Tử nhìn Diệp Huyên: “Nguyên nhân là bởi vì cậu còn quá trẻ! Bình thường người trẻ tuổi đều không thể nào phục người trẻ tuổi! Học sinh trong học viện đều biết cậu lợi hại nhưng không ai biết cậu lợi hại cỡ nào! Vì vậy, trong lòng rất nhiều người chẳng hề sợ cậu, nếu bọn họ đã không sợ, tất nhiên dám khiêu khích cậu, dù sao đều là những đứa con cưng của trời, mà loại người này, thường thường sẽ không thần phục người cùng tuổi! Vì vậy, lễ khai giảng lần này, cậu nhất định phải đi một chuyến. Đồng thời ta cũng hi vọng cậu đi nói cho bọn họ biết, trên đời này còn có người trẻ tuổi ưu tú hơn bọn họ, để bọn họ biết núi cao còn có núi khác cao hơn là thế nào!”  Diệp Huyên người nói: “Xem ra ta không thể không đi rồi!”  Bạch Đế Tử gật đầu: “Cậu là viện trưởng, dù thế nào cũng nên đi một chuyến! Hơn nữa, cũng nên thể hiện chút thực lực của bản thân, để những người bên dưới biết viện trưởng cậu cũng không phải tầm thường!”   

Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Diệp Huyên trầm giọng nói: “Ông nói không thấy Niệm Niệm đâu rồi?”  Bạch Đế Tử gật đầu: “Không lâu trước đây cô bé còn đi dạo lung tung trong thành, ta cũng không chú ý nhiều, nhưng không lâu sau đã không thấy bóng dáng cô bé nữa rồi!”  Diệp Huyên im lặng.  AdvertisementBạch Đế Tử trầm giọng nói: “Có phải cô bé đã khôi phục trí nhớ rồi hay không?”  Diệp Huyên lắc đầu: “Ta không biết!”  AdvertisementBạch Đế Tử im lặng.  Diệp Huyên khẽ nói: Phái người đi tìm chưa?”  Bạch Đế Tử gật đầu: “Nhưng không hề có chút tin tức nào, hơn nữa, cô bé biến mất như thế nào, chúng ta cũng không biết!”  Diệp Huyên im lặng một lát rồi khẽ nói: “Không cần tìm nữa!”  Bạch Đế Tử nhìn Diệp Huyên, Diệp Huyên cười nói: “Ta tin rằng cô bé sẽ trở lại!”  Nói xong, hắn nhìn về phía Bạch Đế Tử: “Chỉ cần Niệm tỷ không muốn xảy ra chuyện, cô bé sẽ không gặp nguy hiểm!”  Bạch Đế Tử mỉm cười: “Đúng vậy!”  Nói đến đây, ông ta nhìn về phía Diệp Huyên: “Hôm nay là ngày khai giảng của học viện, cậu là viện trưởng, hẳn nên đi một chuyến”.  Diệp Huyên lắc đầu: “Không muốn đi lắm!”  Bạch Đế Tử nói: “Là bởi vì Nam Mộc Xuyên?”  Diệp Huyên cười nói: “Ông cũng biết rồi?”  Bạch Đế Tử nói: “Hắn ta là kiếm tu ưu tú nhất thế hệ trẻ tuổi phương nam, hơi kiêu căng và ngạo mạn cũng là bình thường”.  Diệp Huyên cười nói: “Ông cảm thấy ta làm sai rồi sao?”  Bạch Đế Tử lắc đầu: “Không! Thông qua chuyện này ta phát hiện một vấn đề, đó chính là rất nhiều người của vũ trụ Ngũ Duy kính trọng cậu nhưng không hề sợ cậu, nếu như trước đó là ta xuất hiện, chắc chắn tên kia sẽ không nói bất kỳ lời uy hiếp nào, ngược lại, hắn ta còn lập tức nhận sai xin tha thứ!”  Diệp Huyên cười nói: “Vấn đề ở đâu?”  Bạch Đế Tử nhìn Diệp Huyên: “Nguyên nhân là bởi vì cậu còn quá trẻ! Bình thường người trẻ tuổi đều không thể nào phục người trẻ tuổi! Học sinh trong học viện đều biết cậu lợi hại nhưng không ai biết cậu lợi hại cỡ nào! Vì vậy, trong lòng rất nhiều người chẳng hề sợ cậu, nếu bọn họ đã không sợ, tất nhiên dám khiêu khích cậu, dù sao đều là những đứa con cưng của trời, mà loại người này, thường thường sẽ không thần phục người cùng tuổi! Vì vậy, lễ khai giảng lần này, cậu nhất định phải đi một chuyến. Đồng thời ta cũng hi vọng cậu đi nói cho bọn họ biết, trên đời này còn có người trẻ tuổi ưu tú hơn bọn họ, để bọn họ biết núi cao còn có núi khác cao hơn là thế nào!”  Diệp Huyên người nói: “Xem ra ta không thể không đi rồi!”  Bạch Đế Tử gật đầu: “Cậu là viện trưởng, dù thế nào cũng nên đi một chuyến! Hơn nữa, cũng nên thể hiện chút thực lực của bản thân, để những người bên dưới biết viện trưởng cậu cũng không phải tầm thường!”   

Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Diệp Huyên trầm giọng nói: “Ông nói không thấy Niệm Niệm đâu rồi?”  Bạch Đế Tử gật đầu: “Không lâu trước đây cô bé còn đi dạo lung tung trong thành, ta cũng không chú ý nhiều, nhưng không lâu sau đã không thấy bóng dáng cô bé nữa rồi!”  Diệp Huyên im lặng.  AdvertisementBạch Đế Tử trầm giọng nói: “Có phải cô bé đã khôi phục trí nhớ rồi hay không?”  Diệp Huyên lắc đầu: “Ta không biết!”  AdvertisementBạch Đế Tử im lặng.  Diệp Huyên khẽ nói: Phái người đi tìm chưa?”  Bạch Đế Tử gật đầu: “Nhưng không hề có chút tin tức nào, hơn nữa, cô bé biến mất như thế nào, chúng ta cũng không biết!”  Diệp Huyên im lặng một lát rồi khẽ nói: “Không cần tìm nữa!”  Bạch Đế Tử nhìn Diệp Huyên, Diệp Huyên cười nói: “Ta tin rằng cô bé sẽ trở lại!”  Nói xong, hắn nhìn về phía Bạch Đế Tử: “Chỉ cần Niệm tỷ không muốn xảy ra chuyện, cô bé sẽ không gặp nguy hiểm!”  Bạch Đế Tử mỉm cười: “Đúng vậy!”  Nói đến đây, ông ta nhìn về phía Diệp Huyên: “Hôm nay là ngày khai giảng của học viện, cậu là viện trưởng, hẳn nên đi một chuyến”.  Diệp Huyên lắc đầu: “Không muốn đi lắm!”  Bạch Đế Tử nói: “Là bởi vì Nam Mộc Xuyên?”  Diệp Huyên cười nói: “Ông cũng biết rồi?”  Bạch Đế Tử nói: “Hắn ta là kiếm tu ưu tú nhất thế hệ trẻ tuổi phương nam, hơi kiêu căng và ngạo mạn cũng là bình thường”.  Diệp Huyên cười nói: “Ông cảm thấy ta làm sai rồi sao?”  Bạch Đế Tử lắc đầu: “Không! Thông qua chuyện này ta phát hiện một vấn đề, đó chính là rất nhiều người của vũ trụ Ngũ Duy kính trọng cậu nhưng không hề sợ cậu, nếu như trước đó là ta xuất hiện, chắc chắn tên kia sẽ không nói bất kỳ lời uy hiếp nào, ngược lại, hắn ta còn lập tức nhận sai xin tha thứ!”  Diệp Huyên cười nói: “Vấn đề ở đâu?”  Bạch Đế Tử nhìn Diệp Huyên: “Nguyên nhân là bởi vì cậu còn quá trẻ! Bình thường người trẻ tuổi đều không thể nào phục người trẻ tuổi! Học sinh trong học viện đều biết cậu lợi hại nhưng không ai biết cậu lợi hại cỡ nào! Vì vậy, trong lòng rất nhiều người chẳng hề sợ cậu, nếu bọn họ đã không sợ, tất nhiên dám khiêu khích cậu, dù sao đều là những đứa con cưng của trời, mà loại người này, thường thường sẽ không thần phục người cùng tuổi! Vì vậy, lễ khai giảng lần này, cậu nhất định phải đi một chuyến. Đồng thời ta cũng hi vọng cậu đi nói cho bọn họ biết, trên đời này còn có người trẻ tuổi ưu tú hơn bọn họ, để bọn họ biết núi cao còn có núi khác cao hơn là thế nào!”  Diệp Huyên người nói: “Xem ra ta không thể không đi rồi!”  Bạch Đế Tử gật đầu: “Cậu là viện trưởng, dù thế nào cũng nên đi một chuyến! Hơn nữa, cũng nên thể hiện chút thực lực của bản thân, để những người bên dưới biết viện trưởng cậu cũng không phải tầm thường!”   

Chương 5575