Tác giả:

Thanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm.

Chương 5592

Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Dì nhỏ!  Thú vương nhìn cô gái thần bí chằm chằm: “Chính ta đi giúp cháu trai cô!”  Cô gái thần bí cười nói: “Không cần”.  Thú vương trầm mặc một lúc rồi nói: “Là cô muốn hắn chết!”  AdvertisementÁnh mắt cô gái thần bí có chút kinh ngạc: “Sao ngươi biết?”  Thú vương nhìn cô gái thần bí: “Bắc Hoang có phải là do ngươi giở trò!”  AdvertisementCô gái thần bí cười ha ha: “Không hổ là Thú vương, rất thông minh, ngươi nói đều đúng cả”.  Thú vương trầm giọng nói: “Các hạ, cô có biết hắn có muội muội không?”  Cô gái thần bí gật đầu: “Biết! Thiên Mệnh vô địch!”  Thú vương nhìn cô gái thần bí, ánh mắt càng nghiêm trọng: “Cô đã biết mà vẫn muốn khiến hắn chết?”  Cô gái thần bí cười nói: “Đây là chuyện của ta! Còn về Thú Nhân Tộc ngươi… Cứ an tĩnh ở Thú Nhân Giới các ngươi, đừng ra ngoài là được. Ta và ngươi không thù không oán, cũng không muốn tiêu diệt các ngươi, ngươi hiểu không?”  Thú vương trầm mặc.  Cô gái thần bí nhìn Thú vương, cười nói: “Ta không phải nói đùa với ngươi, còn nữa, ta sẽ không cho các ngươi cơ hội thứ hai!”  Nói xong, nàng ta quay người rời đi.  Thú vương ở tại chỗ im lặng không nói gì.  Cách đó không xa, thú nhân trầm giọng nói: “Vương…”  Thú vương chầm chậm nhắm hai mặt: “Dì cả không đắc tội được, dì nhỏ này cũng không đắc tội được… Để người một nhà bọn họ tự chơi đi! Lão tử chẳng đánh nổi ai cả! Sợ rồi! Sợ rồi!”  Nói xong, ông ta quay người rời đi.  ...  Sau khi cô gái thần bí rời đi, cũng không hề về thẳng Thánh vực, mà đi đến Thần vực.  Khi nàng ta đi vào quán rượu nhỏ, sắc mặt tiểu nhị và chưởng quầy quán rượu lập tức nghiêm trọng.  Chưởng quầy đi đến trước mặt cô gái thần bí, khẽ hành lễ: “Các hạ là?”  Cô gái thần bí cười nói: “Mang ra Hồ Kiếm Xuân”.  Chưởng quầy nhìn cô gái thần bí: “Xin đợi một lát!”  Không lâu sau, chưởng quầy lấy ra một bình Hồ Kiếm Xuân.  Cô gái thần bí mở bình rượu, nàng ta khẽ ngửi, cười nói: “Còn được”.  Lúc này, một giọng nói đột nhiên vang lên từ trong viện: “Có chuyện?”  Cô gái thần bí kẹp một hạt đậu phộng bỏ vào miệng, cười nói: “Ta không muốn giết ngươi, dù sao cũng là người quen cả”.  Bên trong viện im lặng.  Cô gái thần bí lại nói: “Đây là chuyện riêng nhà chúng ta, người ngoài đừng quan tâm nữa! Được chứ?”

Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Dì nhỏ!  Thú vương nhìn cô gái thần bí chằm chằm: “Chính ta đi giúp cháu trai cô!”  Cô gái thần bí cười nói: “Không cần”.  Thú vương trầm mặc một lúc rồi nói: “Là cô muốn hắn chết!”  AdvertisementÁnh mắt cô gái thần bí có chút kinh ngạc: “Sao ngươi biết?”  Thú vương nhìn cô gái thần bí: “Bắc Hoang có phải là do ngươi giở trò!”  AdvertisementCô gái thần bí cười ha ha: “Không hổ là Thú vương, rất thông minh, ngươi nói đều đúng cả”.  Thú vương trầm giọng nói: “Các hạ, cô có biết hắn có muội muội không?”  Cô gái thần bí gật đầu: “Biết! Thiên Mệnh vô địch!”  Thú vương nhìn cô gái thần bí, ánh mắt càng nghiêm trọng: “Cô đã biết mà vẫn muốn khiến hắn chết?”  Cô gái thần bí cười nói: “Đây là chuyện của ta! Còn về Thú Nhân Tộc ngươi… Cứ an tĩnh ở Thú Nhân Giới các ngươi, đừng ra ngoài là được. Ta và ngươi không thù không oán, cũng không muốn tiêu diệt các ngươi, ngươi hiểu không?”  Thú vương trầm mặc.  Cô gái thần bí nhìn Thú vương, cười nói: “Ta không phải nói đùa với ngươi, còn nữa, ta sẽ không cho các ngươi cơ hội thứ hai!”  Nói xong, nàng ta quay người rời đi.  Thú vương ở tại chỗ im lặng không nói gì.  Cách đó không xa, thú nhân trầm giọng nói: “Vương…”  Thú vương chầm chậm nhắm hai mặt: “Dì cả không đắc tội được, dì nhỏ này cũng không đắc tội được… Để người một nhà bọn họ tự chơi đi! Lão tử chẳng đánh nổi ai cả! Sợ rồi! Sợ rồi!”  Nói xong, ông ta quay người rời đi.  ...  Sau khi cô gái thần bí rời đi, cũng không hề về thẳng Thánh vực, mà đi đến Thần vực.  Khi nàng ta đi vào quán rượu nhỏ, sắc mặt tiểu nhị và chưởng quầy quán rượu lập tức nghiêm trọng.  Chưởng quầy đi đến trước mặt cô gái thần bí, khẽ hành lễ: “Các hạ là?”  Cô gái thần bí cười nói: “Mang ra Hồ Kiếm Xuân”.  Chưởng quầy nhìn cô gái thần bí: “Xin đợi một lát!”  Không lâu sau, chưởng quầy lấy ra một bình Hồ Kiếm Xuân.  Cô gái thần bí mở bình rượu, nàng ta khẽ ngửi, cười nói: “Còn được”.  Lúc này, một giọng nói đột nhiên vang lên từ trong viện: “Có chuyện?”  Cô gái thần bí kẹp một hạt đậu phộng bỏ vào miệng, cười nói: “Ta không muốn giết ngươi, dù sao cũng là người quen cả”.  Bên trong viện im lặng.  Cô gái thần bí lại nói: “Đây là chuyện riêng nhà chúng ta, người ngoài đừng quan tâm nữa! Được chứ?”

Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Dì nhỏ!  Thú vương nhìn cô gái thần bí chằm chằm: “Chính ta đi giúp cháu trai cô!”  Cô gái thần bí cười nói: “Không cần”.  Thú vương trầm mặc một lúc rồi nói: “Là cô muốn hắn chết!”  AdvertisementÁnh mắt cô gái thần bí có chút kinh ngạc: “Sao ngươi biết?”  Thú vương nhìn cô gái thần bí: “Bắc Hoang có phải là do ngươi giở trò!”  AdvertisementCô gái thần bí cười ha ha: “Không hổ là Thú vương, rất thông minh, ngươi nói đều đúng cả”.  Thú vương trầm giọng nói: “Các hạ, cô có biết hắn có muội muội không?”  Cô gái thần bí gật đầu: “Biết! Thiên Mệnh vô địch!”  Thú vương nhìn cô gái thần bí, ánh mắt càng nghiêm trọng: “Cô đã biết mà vẫn muốn khiến hắn chết?”  Cô gái thần bí cười nói: “Đây là chuyện của ta! Còn về Thú Nhân Tộc ngươi… Cứ an tĩnh ở Thú Nhân Giới các ngươi, đừng ra ngoài là được. Ta và ngươi không thù không oán, cũng không muốn tiêu diệt các ngươi, ngươi hiểu không?”  Thú vương trầm mặc.  Cô gái thần bí nhìn Thú vương, cười nói: “Ta không phải nói đùa với ngươi, còn nữa, ta sẽ không cho các ngươi cơ hội thứ hai!”  Nói xong, nàng ta quay người rời đi.  Thú vương ở tại chỗ im lặng không nói gì.  Cách đó không xa, thú nhân trầm giọng nói: “Vương…”  Thú vương chầm chậm nhắm hai mặt: “Dì cả không đắc tội được, dì nhỏ này cũng không đắc tội được… Để người một nhà bọn họ tự chơi đi! Lão tử chẳng đánh nổi ai cả! Sợ rồi! Sợ rồi!”  Nói xong, ông ta quay người rời đi.  ...  Sau khi cô gái thần bí rời đi, cũng không hề về thẳng Thánh vực, mà đi đến Thần vực.  Khi nàng ta đi vào quán rượu nhỏ, sắc mặt tiểu nhị và chưởng quầy quán rượu lập tức nghiêm trọng.  Chưởng quầy đi đến trước mặt cô gái thần bí, khẽ hành lễ: “Các hạ là?”  Cô gái thần bí cười nói: “Mang ra Hồ Kiếm Xuân”.  Chưởng quầy nhìn cô gái thần bí: “Xin đợi một lát!”  Không lâu sau, chưởng quầy lấy ra một bình Hồ Kiếm Xuân.  Cô gái thần bí mở bình rượu, nàng ta khẽ ngửi, cười nói: “Còn được”.  Lúc này, một giọng nói đột nhiên vang lên từ trong viện: “Có chuyện?”  Cô gái thần bí kẹp một hạt đậu phộng bỏ vào miệng, cười nói: “Ta không muốn giết ngươi, dù sao cũng là người quen cả”.  Bên trong viện im lặng.  Cô gái thần bí lại nói: “Đây là chuyện riêng nhà chúng ta, người ngoài đừng quan tâm nữa! Được chứ?”

Chương 5592