Thanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm.
Chương 5622
Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Trước mặt hai người là một tòa tháp nhỏ. Không giống như Giới Ngục, nó tản ra một loại ánh sáng tím khá tương đồng với tử khí của Diệp Huyên. Hắn không khỏi quay sang nhìn An Lan Tú, thấy được sự kinh ngạc giống mình trong mắt đối phương. Trong tháp Giới Ngục vậy mà lại còn một tòa tháp nhỏ khác nữa? AdvertisementNó là thứ gì? Đúng lúc này, tòa tháp nhỏ bỗng bay vọt đến trước mặt Diệp Huyên, nhảy qua nhảy lại như đang đánh giá hắn. Do dự một hồi, hắn mở miệng hỏi: “Ngươi là?” Advertisement“Tiểu Tháp!”, một tiếng cười bỗng bật ra khiến khóe môi Diệp Huyên căng lên. Mẹ nó chứ, tòa tháp này biết nói. Tiểu Tháp: “Trông ngươi có vẻ không tin?” Diệp Huyên đánh giá nó một phen: “Ngươi là?” Tháp ta cười hì hì: “Ta là Tiểu Tháp”. Diệp Huyên đơ cả mặt. Mẹ nó… Sau lại thấy Tiểu Tháp bỗng đong trái đưa phải, trông phấn khích vô cùng. Diệp Huyên: “Tiểu Tháp, sao ngươi lại ở trong tòa tháp này?” Nó bay đến trước mặt hắn, cười nói: “Chủ nhân đặt ta ở đây, bảo ta giúp ngươi”. Diệp Huyên chớp mắt: “Giúp ta?” Tiểu Tháp gật đầu: “Đúng ấy”. Hắn ra vẻ nghi hoặc: “Chủ nhân ngươi là ai?” “Là chủ nhân ta!” Diệp Huyên đỡ trán, cảm thấy đau đầu. Bỗng An Lan Tú ở một bên lên tiếng: “Chủ nhân ngươi tên gì?” Tiểu Tháp cười hì hì: “Muốn biết thân phận của chủ nhân ta sao?” Diệp Huyên gật đầu: “Phải”. Tháp ta bỗng nhảy tưng tưng: “Ta được lợi gì không?” “Được lợi?” Diệp Huyên và An Lan Tú không khỏi ngạc nhiên. Tòa tháp này vậy mà muốn được lợi ư? Tiểu Tháp: “Tất nhiên rồi! Không có lợi lộc gì thì sao ta phải cho ngươi biết?” Diệp Huyên: “Chẳng phải ngươi đã nói sẽ giúp ta sao?” Tiểu Tháp khựng lại: “Ai bảo thế?” Diệp Huyên nhìn nó chòng chọc: “Chính miệng ngươi nói!” Tiểu Tháp lắc đầu nguầy nguậy: “Không có, ta nói hồi nào, ngươi nghe nhầm chắc rồi!” Diệp Huyên không khỏi trợn mắt há mồm. Mẹ, cái tên này thế mà còn ngoan cố không nhận cơ?
Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Trước mặt hai người là một tòa tháp nhỏ. Không giống như Giới Ngục, nó tản ra một loại ánh sáng tím khá tương đồng với tử khí của Diệp Huyên. Hắn không khỏi quay sang nhìn An Lan Tú, thấy được sự kinh ngạc giống mình trong mắt đối phương. Trong tháp Giới Ngục vậy mà lại còn một tòa tháp nhỏ khác nữa? AdvertisementNó là thứ gì? Đúng lúc này, tòa tháp nhỏ bỗng bay vọt đến trước mặt Diệp Huyên, nhảy qua nhảy lại như đang đánh giá hắn. Do dự một hồi, hắn mở miệng hỏi: “Ngươi là?” Advertisement“Tiểu Tháp!”, một tiếng cười bỗng bật ra khiến khóe môi Diệp Huyên căng lên. Mẹ nó chứ, tòa tháp này biết nói. Tiểu Tháp: “Trông ngươi có vẻ không tin?” Diệp Huyên đánh giá nó một phen: “Ngươi là?” Tháp ta cười hì hì: “Ta là Tiểu Tháp”. Diệp Huyên đơ cả mặt. Mẹ nó… Sau lại thấy Tiểu Tháp bỗng đong trái đưa phải, trông phấn khích vô cùng. Diệp Huyên: “Tiểu Tháp, sao ngươi lại ở trong tòa tháp này?” Nó bay đến trước mặt hắn, cười nói: “Chủ nhân đặt ta ở đây, bảo ta giúp ngươi”. Diệp Huyên chớp mắt: “Giúp ta?” Tiểu Tháp gật đầu: “Đúng ấy”. Hắn ra vẻ nghi hoặc: “Chủ nhân ngươi là ai?” “Là chủ nhân ta!” Diệp Huyên đỡ trán, cảm thấy đau đầu. Bỗng An Lan Tú ở một bên lên tiếng: “Chủ nhân ngươi tên gì?” Tiểu Tháp cười hì hì: “Muốn biết thân phận của chủ nhân ta sao?” Diệp Huyên gật đầu: “Phải”. Tháp ta bỗng nhảy tưng tưng: “Ta được lợi gì không?” “Được lợi?” Diệp Huyên và An Lan Tú không khỏi ngạc nhiên. Tòa tháp này vậy mà muốn được lợi ư? Tiểu Tháp: “Tất nhiên rồi! Không có lợi lộc gì thì sao ta phải cho ngươi biết?” Diệp Huyên: “Chẳng phải ngươi đã nói sẽ giúp ta sao?” Tiểu Tháp khựng lại: “Ai bảo thế?” Diệp Huyên nhìn nó chòng chọc: “Chính miệng ngươi nói!” Tiểu Tháp lắc đầu nguầy nguậy: “Không có, ta nói hồi nào, ngươi nghe nhầm chắc rồi!” Diệp Huyên không khỏi trợn mắt há mồm. Mẹ, cái tên này thế mà còn ngoan cố không nhận cơ?
Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Trước mặt hai người là một tòa tháp nhỏ. Không giống như Giới Ngục, nó tản ra một loại ánh sáng tím khá tương đồng với tử khí của Diệp Huyên. Hắn không khỏi quay sang nhìn An Lan Tú, thấy được sự kinh ngạc giống mình trong mắt đối phương. Trong tháp Giới Ngục vậy mà lại còn một tòa tháp nhỏ khác nữa? AdvertisementNó là thứ gì? Đúng lúc này, tòa tháp nhỏ bỗng bay vọt đến trước mặt Diệp Huyên, nhảy qua nhảy lại như đang đánh giá hắn. Do dự một hồi, hắn mở miệng hỏi: “Ngươi là?” Advertisement“Tiểu Tháp!”, một tiếng cười bỗng bật ra khiến khóe môi Diệp Huyên căng lên. Mẹ nó chứ, tòa tháp này biết nói. Tiểu Tháp: “Trông ngươi có vẻ không tin?” Diệp Huyên đánh giá nó một phen: “Ngươi là?” Tháp ta cười hì hì: “Ta là Tiểu Tháp”. Diệp Huyên đơ cả mặt. Mẹ nó… Sau lại thấy Tiểu Tháp bỗng đong trái đưa phải, trông phấn khích vô cùng. Diệp Huyên: “Tiểu Tháp, sao ngươi lại ở trong tòa tháp này?” Nó bay đến trước mặt hắn, cười nói: “Chủ nhân đặt ta ở đây, bảo ta giúp ngươi”. Diệp Huyên chớp mắt: “Giúp ta?” Tiểu Tháp gật đầu: “Đúng ấy”. Hắn ra vẻ nghi hoặc: “Chủ nhân ngươi là ai?” “Là chủ nhân ta!” Diệp Huyên đỡ trán, cảm thấy đau đầu. Bỗng An Lan Tú ở một bên lên tiếng: “Chủ nhân ngươi tên gì?” Tiểu Tháp cười hì hì: “Muốn biết thân phận của chủ nhân ta sao?” Diệp Huyên gật đầu: “Phải”. Tháp ta bỗng nhảy tưng tưng: “Ta được lợi gì không?” “Được lợi?” Diệp Huyên và An Lan Tú không khỏi ngạc nhiên. Tòa tháp này vậy mà muốn được lợi ư? Tiểu Tháp: “Tất nhiên rồi! Không có lợi lộc gì thì sao ta phải cho ngươi biết?” Diệp Huyên: “Chẳng phải ngươi đã nói sẽ giúp ta sao?” Tiểu Tháp khựng lại: “Ai bảo thế?” Diệp Huyên nhìn nó chòng chọc: “Chính miệng ngươi nói!” Tiểu Tháp lắc đầu nguầy nguậy: “Không có, ta nói hồi nào, ngươi nghe nhầm chắc rồi!” Diệp Huyên không khỏi trợn mắt há mồm. Mẹ, cái tên này thế mà còn ngoan cố không nhận cơ?