Thanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm.
Chương 5633
Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Bà ta cất tiếng với Diệp Huyên: “Ngươi đúng là phiền phức”. Hắn chỉ cười: “Tam cô nương, lâu rồi không gặp”. Tam cô nương nhàn nhạt hỏi: “Có việc gì sao?” Diệp Huyên ôm quyền: “Xin Tam cô nương giúp đỡ một việc”. “Việc gì?” Advertisement“Đánh ta”. An Lan Tú rất mạnh, nhưng lại không thể nhẫn tâm, mà hắn cũng không nỡ xuống tay với nàng. Hai người luyện tập với nhau mà đều nương tay thì sao còn gọi là luyện tập nữa? Vì vậy nên hắn muốn tìm đến một người có thể đánh hắn, chỉ có thế mới có thể tìm được hết thiếu sót của mình. AdvertisementTam cô nương hỏi: “Tìm ta luyện tập?” Diệp Huyên gật đầu: “Phải”. Thấy bà ta im lặng, hắn lại hỏi: “Được không?” Tam cô nương: “Vì sao tự dưng lại đến tìm ta luyện tập?” Hắn cười: “Chỉ muốn nâng cao sức mạnh bản thân thôi”. Tam cô nương gật đầu: “Được”. Diệp Huyên tròn mắt: “Bà đồng ý sao?” Bà ta đáp: “Ta sẽ luyện với ngươi một chút. Đi theo ta”. Thấy Tam cô nương rời đi, Diệp Huyên có một thoáng phân vân, sau đó cũng theo gót. Bà ta nhanh chóng đưa hắn đến một quảng trường trống trải, bốn phía là những trận pháp không gian chắc chắn. “Ngươi muốn luyện tập thế nào?”, Tam cô nương hỏi. Diệp Huyên: “Đánh ta đi! Ta…” Nào ngờ hắn còn chưa dứt lời, Tam cô nương đã biến mất. Diệp Huyên không kịp phản ứng đã thấy bụng nhói đau. Cả người hắn bay ngược về sau, đập vào bức tường không gian khiến toàn bộ quảng trường luyện tập run lên bần bật. An Lan Tú: “…” Thân thể như muốn rã ra thành từng mảnh, hắn không khỏi biểu lộ đau đớn lên mặt. Từ khi nào mà Đạo Thể lại yếu như vậy? Tam cô nương lại xuất hiện trước mặt hắn. Diệp Huyên cả kinh, đang muốn mở miệng thì đã ăn trọn một cú đấm vào đầu. Bốp! Cả người hắn nện xuống đất rồi trượt dài hơn trăm trượng, khi dừng lại thì đầu váng mắt hoa như sắp ngất xỉu. Mà Tam cô nương lại lần nữa xuất hiện, không để hắn kịp hoàn hồn đã tóm lấy một chân hắn, nhấc hắn lên cao rồi dộng xuống. Uỳnh! Mặt đất sụp đổ, sinh ra một hố sâu khổng lồ. Chưa kết thúc ở đó, Tam cô nương tung cước thẳng vào bụng Diệp Huyên, khiến hắn bay véo đi hơn trăm trượng trong một tiếng uỳnh. Hắn còn chưa rơi xuống thì bà ta một lần nữa hiện ra, lại vung chân đạp vào bụng hắn. Uỳnh! Diệp Huyên bay thẳng ra ngoài, nện vào bức tường không gian khiến nó vỡ vụn trong những tiếng ầm ầm. Thấy Diệp Huyên dừng lại, Tam cô nương tiếp tục xuất hiện, tóm lấy một chân hắn, vung lên nện xuống khắp bốn phía.
Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Bà ta cất tiếng với Diệp Huyên: “Ngươi đúng là phiền phức”. Hắn chỉ cười: “Tam cô nương, lâu rồi không gặp”. Tam cô nương nhàn nhạt hỏi: “Có việc gì sao?” Diệp Huyên ôm quyền: “Xin Tam cô nương giúp đỡ một việc”. “Việc gì?” Advertisement“Đánh ta”. An Lan Tú rất mạnh, nhưng lại không thể nhẫn tâm, mà hắn cũng không nỡ xuống tay với nàng. Hai người luyện tập với nhau mà đều nương tay thì sao còn gọi là luyện tập nữa? Vì vậy nên hắn muốn tìm đến một người có thể đánh hắn, chỉ có thế mới có thể tìm được hết thiếu sót của mình. AdvertisementTam cô nương hỏi: “Tìm ta luyện tập?” Diệp Huyên gật đầu: “Phải”. Thấy bà ta im lặng, hắn lại hỏi: “Được không?” Tam cô nương: “Vì sao tự dưng lại đến tìm ta luyện tập?” Hắn cười: “Chỉ muốn nâng cao sức mạnh bản thân thôi”. Tam cô nương gật đầu: “Được”. Diệp Huyên tròn mắt: “Bà đồng ý sao?” Bà ta đáp: “Ta sẽ luyện với ngươi một chút. Đi theo ta”. Thấy Tam cô nương rời đi, Diệp Huyên có một thoáng phân vân, sau đó cũng theo gót. Bà ta nhanh chóng đưa hắn đến một quảng trường trống trải, bốn phía là những trận pháp không gian chắc chắn. “Ngươi muốn luyện tập thế nào?”, Tam cô nương hỏi. Diệp Huyên: “Đánh ta đi! Ta…” Nào ngờ hắn còn chưa dứt lời, Tam cô nương đã biến mất. Diệp Huyên không kịp phản ứng đã thấy bụng nhói đau. Cả người hắn bay ngược về sau, đập vào bức tường không gian khiến toàn bộ quảng trường luyện tập run lên bần bật. An Lan Tú: “…” Thân thể như muốn rã ra thành từng mảnh, hắn không khỏi biểu lộ đau đớn lên mặt. Từ khi nào mà Đạo Thể lại yếu như vậy? Tam cô nương lại xuất hiện trước mặt hắn. Diệp Huyên cả kinh, đang muốn mở miệng thì đã ăn trọn một cú đấm vào đầu. Bốp! Cả người hắn nện xuống đất rồi trượt dài hơn trăm trượng, khi dừng lại thì đầu váng mắt hoa như sắp ngất xỉu. Mà Tam cô nương lại lần nữa xuất hiện, không để hắn kịp hoàn hồn đã tóm lấy một chân hắn, nhấc hắn lên cao rồi dộng xuống. Uỳnh! Mặt đất sụp đổ, sinh ra một hố sâu khổng lồ. Chưa kết thúc ở đó, Tam cô nương tung cước thẳng vào bụng Diệp Huyên, khiến hắn bay véo đi hơn trăm trượng trong một tiếng uỳnh. Hắn còn chưa rơi xuống thì bà ta một lần nữa hiện ra, lại vung chân đạp vào bụng hắn. Uỳnh! Diệp Huyên bay thẳng ra ngoài, nện vào bức tường không gian khiến nó vỡ vụn trong những tiếng ầm ầm. Thấy Diệp Huyên dừng lại, Tam cô nương tiếp tục xuất hiện, tóm lấy một chân hắn, vung lên nện xuống khắp bốn phía.
Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Bà ta cất tiếng với Diệp Huyên: “Ngươi đúng là phiền phức”. Hắn chỉ cười: “Tam cô nương, lâu rồi không gặp”. Tam cô nương nhàn nhạt hỏi: “Có việc gì sao?” Diệp Huyên ôm quyền: “Xin Tam cô nương giúp đỡ một việc”. “Việc gì?” Advertisement“Đánh ta”. An Lan Tú rất mạnh, nhưng lại không thể nhẫn tâm, mà hắn cũng không nỡ xuống tay với nàng. Hai người luyện tập với nhau mà đều nương tay thì sao còn gọi là luyện tập nữa? Vì vậy nên hắn muốn tìm đến một người có thể đánh hắn, chỉ có thế mới có thể tìm được hết thiếu sót của mình. AdvertisementTam cô nương hỏi: “Tìm ta luyện tập?” Diệp Huyên gật đầu: “Phải”. Thấy bà ta im lặng, hắn lại hỏi: “Được không?” Tam cô nương: “Vì sao tự dưng lại đến tìm ta luyện tập?” Hắn cười: “Chỉ muốn nâng cao sức mạnh bản thân thôi”. Tam cô nương gật đầu: “Được”. Diệp Huyên tròn mắt: “Bà đồng ý sao?” Bà ta đáp: “Ta sẽ luyện với ngươi một chút. Đi theo ta”. Thấy Tam cô nương rời đi, Diệp Huyên có một thoáng phân vân, sau đó cũng theo gót. Bà ta nhanh chóng đưa hắn đến một quảng trường trống trải, bốn phía là những trận pháp không gian chắc chắn. “Ngươi muốn luyện tập thế nào?”, Tam cô nương hỏi. Diệp Huyên: “Đánh ta đi! Ta…” Nào ngờ hắn còn chưa dứt lời, Tam cô nương đã biến mất. Diệp Huyên không kịp phản ứng đã thấy bụng nhói đau. Cả người hắn bay ngược về sau, đập vào bức tường không gian khiến toàn bộ quảng trường luyện tập run lên bần bật. An Lan Tú: “…” Thân thể như muốn rã ra thành từng mảnh, hắn không khỏi biểu lộ đau đớn lên mặt. Từ khi nào mà Đạo Thể lại yếu như vậy? Tam cô nương lại xuất hiện trước mặt hắn. Diệp Huyên cả kinh, đang muốn mở miệng thì đã ăn trọn một cú đấm vào đầu. Bốp! Cả người hắn nện xuống đất rồi trượt dài hơn trăm trượng, khi dừng lại thì đầu váng mắt hoa như sắp ngất xỉu. Mà Tam cô nương lại lần nữa xuất hiện, không để hắn kịp hoàn hồn đã tóm lấy một chân hắn, nhấc hắn lên cao rồi dộng xuống. Uỳnh! Mặt đất sụp đổ, sinh ra một hố sâu khổng lồ. Chưa kết thúc ở đó, Tam cô nương tung cước thẳng vào bụng Diệp Huyên, khiến hắn bay véo đi hơn trăm trượng trong một tiếng uỳnh. Hắn còn chưa rơi xuống thì bà ta một lần nữa hiện ra, lại vung chân đạp vào bụng hắn. Uỳnh! Diệp Huyên bay thẳng ra ngoài, nện vào bức tường không gian khiến nó vỡ vụn trong những tiếng ầm ầm. Thấy Diệp Huyên dừng lại, Tam cô nương tiếp tục xuất hiện, tóm lấy một chân hắn, vung lên nện xuống khắp bốn phía.