Tác giả:

Thanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm.

Chương 5636

Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Tam cô nương nhìn hắn không chớp mắt: “Ngươi nghiêm túc đấy à?”  Diệp Huyên gật đầu.  Tam cô nương im lặng.  AdvertisementDiệp Huyên lên tiếng: “Tiền bối cảm thấy không thể?”  Tam cô nương khẽ nói: “Diệp công tử, ngươi là một người rất có thiên phú, trong thế hệ trẻ ngày nay rất ít người xuất sắc hơn ngươi. Nhưng ngươi có biết mình phải đối mặt với ai không? Bà ta không cùng thời đại với ngươi! Bà ta tu luyện nhiều hơn ngươi không biết bao nhiêu nghìn năm! Ngươi muốn vượt cấp khiêu chiến bà ta, có biết khó như thế nào không?”  Diệp Huyên cười đáp: “Nhưng cũng không thể chờ chết chứ?”  AdvertisementTam cô nương gật đầu: “Đúng vậy”.  Nói rồi bà ta khẽ thở dài: “Thôi vậy! Chuyện giữa các ngươi, ta không nên quan tâm. Ngươi tới tìm ta luyện tập, vậy bây giờ chúng ta bắt đầu đi!”  Diệp Huyên chắp tay: “Đa tạ!”  Tam cô nương nhìn hắn: “Ngươi tấn công ta đi”.  Diệp Huyên trầm giọng: “Tam cô nương, ta sẽ dốc hết sức”.  Tam cô nương cười: “Tới đi! Yên tâm, ta sẽ không lơ là khinh địch”.  Diệp Huyên gật đầu, giây tiếp theo hắn rút kiếm ra.  Thuấn Sát Nhất Kiếm!  Một kiếm này nhanh đến tột cùng, nhưng vẫn bị hai ngón tay kẹp lại.  Tam cô nương giữ kiếm của Diệp Huyên, cười bảo: “Cảnh giới Kiếm đạo của ngươi đột phá rồi”.  Diệp Huyên gật đầu: “Nhưng có vẻ vẫn chưa ổn”.  Tam cô nương lắc đầu: “Không”.  Nói rồi bà ta buông tay, trên hai ngón tay có hai vết máu.  Tam cô nương nhìn Diệp Huyên: “Nếu là trước đây, một kiếm này của ngươi hoàn toàn không thể gây ra uy hiếp cho ta. Nhưng bây giờ kiếm của ngươi đã có thể làm ta bị thương. Phải biết rằng Đạo thể của ta đã ở cấp bậc Thần Cảnh. Nếu là người khác, một kiếm này của ngươi đã đủ gi3t chết đối phương”.  Diệp Huyên yên tâm, suýt nữa thì hắn quên mất Tam cô nương là Đạo thể cấp bậc Thần Cảnh!  Hắn cũng là Đạo thể nên hắn biết rõ Đạo thể đáng sợ như thế nào.  Tam cô nương đột nhiên nói: “Bây giờ ngươi giống kiếm tu hơn rồi đấy. Kiếm của ngươi bây giờ không có bao nhiêu sự trợ giúp của ngoại lực, rất thuần tuý, đây là một chuyện tốt”.   Diệp Huyên nghiêm túc hỏi: “Một kiếm này của ta phải làm sao mới có thể gây ra uy hiếp chí mạng với tiền bối?”  Tam cô nương nhìn hắn: “Tốc độ ít nhất phải tăng lên năm lần, sức mạnh cũng phải tăng lên ít nhất mười lần thì kiếm này của ngươi mới có thể một kiếm gi3t chết ta, hai điều này thiếu một thứ đều không được! Có tốc độ nhưng sức mạnh không đủ thì Đạo thể của ta sẽ ngăn lại kiếm của ngươi, có sức mạnh mà không có tốc độ thì ta có thể chạy đi hoặc ra đòn trước khi ngươi xuất kiếm”.  Diệp Huyên nhẹ giọng đáp: “Ta hiểu rồi”.

Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Tam cô nương nhìn hắn không chớp mắt: “Ngươi nghiêm túc đấy à?”  Diệp Huyên gật đầu.  Tam cô nương im lặng.  AdvertisementDiệp Huyên lên tiếng: “Tiền bối cảm thấy không thể?”  Tam cô nương khẽ nói: “Diệp công tử, ngươi là một người rất có thiên phú, trong thế hệ trẻ ngày nay rất ít người xuất sắc hơn ngươi. Nhưng ngươi có biết mình phải đối mặt với ai không? Bà ta không cùng thời đại với ngươi! Bà ta tu luyện nhiều hơn ngươi không biết bao nhiêu nghìn năm! Ngươi muốn vượt cấp khiêu chiến bà ta, có biết khó như thế nào không?”  Diệp Huyên cười đáp: “Nhưng cũng không thể chờ chết chứ?”  AdvertisementTam cô nương gật đầu: “Đúng vậy”.  Nói rồi bà ta khẽ thở dài: “Thôi vậy! Chuyện giữa các ngươi, ta không nên quan tâm. Ngươi tới tìm ta luyện tập, vậy bây giờ chúng ta bắt đầu đi!”  Diệp Huyên chắp tay: “Đa tạ!”  Tam cô nương nhìn hắn: “Ngươi tấn công ta đi”.  Diệp Huyên trầm giọng: “Tam cô nương, ta sẽ dốc hết sức”.  Tam cô nương cười: “Tới đi! Yên tâm, ta sẽ không lơ là khinh địch”.  Diệp Huyên gật đầu, giây tiếp theo hắn rút kiếm ra.  Thuấn Sát Nhất Kiếm!  Một kiếm này nhanh đến tột cùng, nhưng vẫn bị hai ngón tay kẹp lại.  Tam cô nương giữ kiếm của Diệp Huyên, cười bảo: “Cảnh giới Kiếm đạo của ngươi đột phá rồi”.  Diệp Huyên gật đầu: “Nhưng có vẻ vẫn chưa ổn”.  Tam cô nương lắc đầu: “Không”.  Nói rồi bà ta buông tay, trên hai ngón tay có hai vết máu.  Tam cô nương nhìn Diệp Huyên: “Nếu là trước đây, một kiếm này của ngươi hoàn toàn không thể gây ra uy hiếp cho ta. Nhưng bây giờ kiếm của ngươi đã có thể làm ta bị thương. Phải biết rằng Đạo thể của ta đã ở cấp bậc Thần Cảnh. Nếu là người khác, một kiếm này của ngươi đã đủ gi3t chết đối phương”.  Diệp Huyên yên tâm, suýt nữa thì hắn quên mất Tam cô nương là Đạo thể cấp bậc Thần Cảnh!  Hắn cũng là Đạo thể nên hắn biết rõ Đạo thể đáng sợ như thế nào.  Tam cô nương đột nhiên nói: “Bây giờ ngươi giống kiếm tu hơn rồi đấy. Kiếm của ngươi bây giờ không có bao nhiêu sự trợ giúp của ngoại lực, rất thuần tuý, đây là một chuyện tốt”.   Diệp Huyên nghiêm túc hỏi: “Một kiếm này của ta phải làm sao mới có thể gây ra uy hiếp chí mạng với tiền bối?”  Tam cô nương nhìn hắn: “Tốc độ ít nhất phải tăng lên năm lần, sức mạnh cũng phải tăng lên ít nhất mười lần thì kiếm này của ngươi mới có thể một kiếm gi3t chết ta, hai điều này thiếu một thứ đều không được! Có tốc độ nhưng sức mạnh không đủ thì Đạo thể của ta sẽ ngăn lại kiếm của ngươi, có sức mạnh mà không có tốc độ thì ta có thể chạy đi hoặc ra đòn trước khi ngươi xuất kiếm”.  Diệp Huyên nhẹ giọng đáp: “Ta hiểu rồi”.

Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Tam cô nương nhìn hắn không chớp mắt: “Ngươi nghiêm túc đấy à?”  Diệp Huyên gật đầu.  Tam cô nương im lặng.  AdvertisementDiệp Huyên lên tiếng: “Tiền bối cảm thấy không thể?”  Tam cô nương khẽ nói: “Diệp công tử, ngươi là một người rất có thiên phú, trong thế hệ trẻ ngày nay rất ít người xuất sắc hơn ngươi. Nhưng ngươi có biết mình phải đối mặt với ai không? Bà ta không cùng thời đại với ngươi! Bà ta tu luyện nhiều hơn ngươi không biết bao nhiêu nghìn năm! Ngươi muốn vượt cấp khiêu chiến bà ta, có biết khó như thế nào không?”  Diệp Huyên cười đáp: “Nhưng cũng không thể chờ chết chứ?”  AdvertisementTam cô nương gật đầu: “Đúng vậy”.  Nói rồi bà ta khẽ thở dài: “Thôi vậy! Chuyện giữa các ngươi, ta không nên quan tâm. Ngươi tới tìm ta luyện tập, vậy bây giờ chúng ta bắt đầu đi!”  Diệp Huyên chắp tay: “Đa tạ!”  Tam cô nương nhìn hắn: “Ngươi tấn công ta đi”.  Diệp Huyên trầm giọng: “Tam cô nương, ta sẽ dốc hết sức”.  Tam cô nương cười: “Tới đi! Yên tâm, ta sẽ không lơ là khinh địch”.  Diệp Huyên gật đầu, giây tiếp theo hắn rút kiếm ra.  Thuấn Sát Nhất Kiếm!  Một kiếm này nhanh đến tột cùng, nhưng vẫn bị hai ngón tay kẹp lại.  Tam cô nương giữ kiếm của Diệp Huyên, cười bảo: “Cảnh giới Kiếm đạo của ngươi đột phá rồi”.  Diệp Huyên gật đầu: “Nhưng có vẻ vẫn chưa ổn”.  Tam cô nương lắc đầu: “Không”.  Nói rồi bà ta buông tay, trên hai ngón tay có hai vết máu.  Tam cô nương nhìn Diệp Huyên: “Nếu là trước đây, một kiếm này của ngươi hoàn toàn không thể gây ra uy hiếp cho ta. Nhưng bây giờ kiếm của ngươi đã có thể làm ta bị thương. Phải biết rằng Đạo thể của ta đã ở cấp bậc Thần Cảnh. Nếu là người khác, một kiếm này của ngươi đã đủ gi3t chết đối phương”.  Diệp Huyên yên tâm, suýt nữa thì hắn quên mất Tam cô nương là Đạo thể cấp bậc Thần Cảnh!  Hắn cũng là Đạo thể nên hắn biết rõ Đạo thể đáng sợ như thế nào.  Tam cô nương đột nhiên nói: “Bây giờ ngươi giống kiếm tu hơn rồi đấy. Kiếm của ngươi bây giờ không có bao nhiêu sự trợ giúp của ngoại lực, rất thuần tuý, đây là một chuyện tốt”.   Diệp Huyên nghiêm túc hỏi: “Một kiếm này của ta phải làm sao mới có thể gây ra uy hiếp chí mạng với tiền bối?”  Tam cô nương nhìn hắn: “Tốc độ ít nhất phải tăng lên năm lần, sức mạnh cũng phải tăng lên ít nhất mười lần thì kiếm này của ngươi mới có thể một kiếm gi3t chết ta, hai điều này thiếu một thứ đều không được! Có tốc độ nhưng sức mạnh không đủ thì Đạo thể của ta sẽ ngăn lại kiếm của ngươi, có sức mạnh mà không có tốc độ thì ta có thể chạy đi hoặc ra đòn trước khi ngươi xuất kiếm”.  Diệp Huyên nhẹ giọng đáp: “Ta hiểu rồi”.

Chương 5636