Tác giả:

Thanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm.

Chương 5659

Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Quả nhiên, người đàn ông vươn tay ra: “Đưa nó cho ta, ta sẽ nghe theo phân phó của ngươi trong ba năm”.  Nhưng người phụ nữ chỉ cười: “Ba năm sau, ta sẽ đưa cho ngươi”.  Thấy ông ta cau mày, tay siết lại, bà ta lắc đầu cười.  “Ngươi có thể thử đoạt lấy nếu muốn”.  AdvertisementÔng ta nhìn bà ta một hồi rồi chậm rãi thả tay ra: “Ngươi muốn ta làm gì?”  Người phụ nữ: “Tạm thời thì không gì cả”.  AdvertisementBà ta lại nhìn vào giếng đất, nơi đang có rất nhiều khí tức hùng mạnh không ngừng trào ra, nói.  “Bảo người của ngươi ở lại bên trong. Khi nào đến lúc cần dùng, ta sẽ để chúng ra ngoài”.  Sau một hồi im lặng, người đàn ông đáp: “Như ngươi mong muốn”.  Nói xong, ông ta đưa tay làm động tác đè xuống, giếng đất nhanh chóng im lìm.  “Tạm biệt nhé”.  Người phụ nữ cười cười với Diệp Huyên rồi xoay người rời đi.  Người đàn ông bỗng lên tiếng: “Ta muốn đi giết vài người”.  Người phụ nữ dừng bước, ánh mắt liếc sang Thượng Thần: “Bọn họ ư?”  Thấy ông ta gật đầu, bà ta lắc đầu.  “Ngươi không giết được”.  Người đàn ông: “Chỉ mình ta là đủ”.  Người phụ nữ: “Ta nói, ngươi không làm được”.  Người đàn ông cau mày, đang định  mở miệng thì cảm nhận được một luồng khí tức bí ẩn khóa lấy mình.  Ông ta quay lại nhìn về phía chân trời, đôi mày cau lại: “Thời đại này có không ít cường giả nhỉ”.  Người phụ nữ thần bí cười: “Nhiều hơn ngươi nghĩ rất nhiều. Ta cho ngươi một lời khuyên, sống trên đời này phải biết khiêm tốn”.  Bà ta nói xong thì rời đi.  Người đàn ông lại liếc nhìn chân trời thêm một hồi rồi nối gót, chẳng mấy chốc đã cùng người phụ nữ biến mất.  Diệp Huyên im lặng.  Mẹ nó, bà ta lại liên thủ được với một cường giả nữa rồi.  Mà đó là hắn vẫn không biết rốt cuộc đã có bao nhiêu người đồng ý giúp đỡ bà ta.  Thượng Thần liếc nhìn về bên phải, im lặng một hồi rồi nói với Diệp Huyên: “Người đàn ông kia tên là Dạ Thần, cường giả đứng đầu thời đại tiền sử năm ấy. Ông ta đã tạo ra một siêu đại trận, suýt nữa hiến tế toàn bộ dân số của một vũ trụ chỉ để bản thân đột phá. Thời đại tiền sử đi đến suy vong cũng là do ông ta gây ra. Thực lực tuy không bằng người phụ nữ kia nhưng cũng không kém bao xa, mà nay họ lại bắt tay với nhau..”.  Nàng ta không tiếp tục nói nữa.  Sau một hồi im lặng, Diệp Huyên quay đầu nhìn về chân trời. 

Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Quả nhiên, người đàn ông vươn tay ra: “Đưa nó cho ta, ta sẽ nghe theo phân phó của ngươi trong ba năm”.  Nhưng người phụ nữ chỉ cười: “Ba năm sau, ta sẽ đưa cho ngươi”.  Thấy ông ta cau mày, tay siết lại, bà ta lắc đầu cười.  “Ngươi có thể thử đoạt lấy nếu muốn”.  AdvertisementÔng ta nhìn bà ta một hồi rồi chậm rãi thả tay ra: “Ngươi muốn ta làm gì?”  Người phụ nữ: “Tạm thời thì không gì cả”.  AdvertisementBà ta lại nhìn vào giếng đất, nơi đang có rất nhiều khí tức hùng mạnh không ngừng trào ra, nói.  “Bảo người của ngươi ở lại bên trong. Khi nào đến lúc cần dùng, ta sẽ để chúng ra ngoài”.  Sau một hồi im lặng, người đàn ông đáp: “Như ngươi mong muốn”.  Nói xong, ông ta đưa tay làm động tác đè xuống, giếng đất nhanh chóng im lìm.  “Tạm biệt nhé”.  Người phụ nữ cười cười với Diệp Huyên rồi xoay người rời đi.  Người đàn ông bỗng lên tiếng: “Ta muốn đi giết vài người”.  Người phụ nữ dừng bước, ánh mắt liếc sang Thượng Thần: “Bọn họ ư?”  Thấy ông ta gật đầu, bà ta lắc đầu.  “Ngươi không giết được”.  Người đàn ông: “Chỉ mình ta là đủ”.  Người phụ nữ: “Ta nói, ngươi không làm được”.  Người đàn ông cau mày, đang định  mở miệng thì cảm nhận được một luồng khí tức bí ẩn khóa lấy mình.  Ông ta quay lại nhìn về phía chân trời, đôi mày cau lại: “Thời đại này có không ít cường giả nhỉ”.  Người phụ nữ thần bí cười: “Nhiều hơn ngươi nghĩ rất nhiều. Ta cho ngươi một lời khuyên, sống trên đời này phải biết khiêm tốn”.  Bà ta nói xong thì rời đi.  Người đàn ông lại liếc nhìn chân trời thêm một hồi rồi nối gót, chẳng mấy chốc đã cùng người phụ nữ biến mất.  Diệp Huyên im lặng.  Mẹ nó, bà ta lại liên thủ được với một cường giả nữa rồi.  Mà đó là hắn vẫn không biết rốt cuộc đã có bao nhiêu người đồng ý giúp đỡ bà ta.  Thượng Thần liếc nhìn về bên phải, im lặng một hồi rồi nói với Diệp Huyên: “Người đàn ông kia tên là Dạ Thần, cường giả đứng đầu thời đại tiền sử năm ấy. Ông ta đã tạo ra một siêu đại trận, suýt nữa hiến tế toàn bộ dân số của một vũ trụ chỉ để bản thân đột phá. Thời đại tiền sử đi đến suy vong cũng là do ông ta gây ra. Thực lực tuy không bằng người phụ nữ kia nhưng cũng không kém bao xa, mà nay họ lại bắt tay với nhau..”.  Nàng ta không tiếp tục nói nữa.  Sau một hồi im lặng, Diệp Huyên quay đầu nhìn về chân trời. 

Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Quả nhiên, người đàn ông vươn tay ra: “Đưa nó cho ta, ta sẽ nghe theo phân phó của ngươi trong ba năm”.  Nhưng người phụ nữ chỉ cười: “Ba năm sau, ta sẽ đưa cho ngươi”.  Thấy ông ta cau mày, tay siết lại, bà ta lắc đầu cười.  “Ngươi có thể thử đoạt lấy nếu muốn”.  AdvertisementÔng ta nhìn bà ta một hồi rồi chậm rãi thả tay ra: “Ngươi muốn ta làm gì?”  Người phụ nữ: “Tạm thời thì không gì cả”.  AdvertisementBà ta lại nhìn vào giếng đất, nơi đang có rất nhiều khí tức hùng mạnh không ngừng trào ra, nói.  “Bảo người của ngươi ở lại bên trong. Khi nào đến lúc cần dùng, ta sẽ để chúng ra ngoài”.  Sau một hồi im lặng, người đàn ông đáp: “Như ngươi mong muốn”.  Nói xong, ông ta đưa tay làm động tác đè xuống, giếng đất nhanh chóng im lìm.  “Tạm biệt nhé”.  Người phụ nữ cười cười với Diệp Huyên rồi xoay người rời đi.  Người đàn ông bỗng lên tiếng: “Ta muốn đi giết vài người”.  Người phụ nữ dừng bước, ánh mắt liếc sang Thượng Thần: “Bọn họ ư?”  Thấy ông ta gật đầu, bà ta lắc đầu.  “Ngươi không giết được”.  Người đàn ông: “Chỉ mình ta là đủ”.  Người phụ nữ: “Ta nói, ngươi không làm được”.  Người đàn ông cau mày, đang định  mở miệng thì cảm nhận được một luồng khí tức bí ẩn khóa lấy mình.  Ông ta quay lại nhìn về phía chân trời, đôi mày cau lại: “Thời đại này có không ít cường giả nhỉ”.  Người phụ nữ thần bí cười: “Nhiều hơn ngươi nghĩ rất nhiều. Ta cho ngươi một lời khuyên, sống trên đời này phải biết khiêm tốn”.  Bà ta nói xong thì rời đi.  Người đàn ông lại liếc nhìn chân trời thêm một hồi rồi nối gót, chẳng mấy chốc đã cùng người phụ nữ biến mất.  Diệp Huyên im lặng.  Mẹ nó, bà ta lại liên thủ được với một cường giả nữa rồi.  Mà đó là hắn vẫn không biết rốt cuộc đã có bao nhiêu người đồng ý giúp đỡ bà ta.  Thượng Thần liếc nhìn về bên phải, im lặng một hồi rồi nói với Diệp Huyên: “Người đàn ông kia tên là Dạ Thần, cường giả đứng đầu thời đại tiền sử năm ấy. Ông ta đã tạo ra một siêu đại trận, suýt nữa hiến tế toàn bộ dân số của một vũ trụ chỉ để bản thân đột phá. Thời đại tiền sử đi đến suy vong cũng là do ông ta gây ra. Thực lực tuy không bằng người phụ nữ kia nhưng cũng không kém bao xa, mà nay họ lại bắt tay với nhau..”.  Nàng ta không tiếp tục nói nữa.  Sau một hồi im lặng, Diệp Huyên quay đầu nhìn về chân trời. 

Chương 5659