Tác giả:

Thanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm.

Chương 5695

Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Mà số người có thể khiến ông ta có cảm giác này, chẳng có mấy trên thế gian.  Người đàn ông trầm giọng hỏi: “Các hạ là?"  Kiếm tu chỉ cười: “Ta đến cùng vị tiểu hữu này”.  AdvertisementNgười đàn ông nhìn Diệp Huyên, do dự một hồi rồi hỏi: “Hai vị đây là đang...”  Kiếm tu: “So tài”.  Người đàn ông nháy mắt đã hiểu.  AdvertisementThì ra là đưa vãn bối nhà mình đến luyện tập, giống như ông ta từng làm trước đây thôi.  Người đàn ông khẽ mỉm cười: “Vậy hãy để bọn tiểu bối chơi với nhau”.  Kiếm tu gật đầu: “Được thôi”.  Người đàn ông quan sát Diệp Huyên một chút rồi nhìn về phía đỉnh núi: “Đệ tử đời hai, ai xuống cũng được”.  Nghe những lời này, Diệp Huyên không khỏi sạm mặt.  Đệ tử đời hai, ai xuống cũng được?  Xem thường hắn quá rồi đấy!  Người đàn ông vừa dứt lời, một tia sáng trắng đã nhảy phắt khỏi đỉnh núi. Một khắc sau, một người thanh niên đã xuất hiện cách Diệp Huyên không xa. Gã ta mặc trường sam màu xám tra, gương mặt như tạc, tay nắm trường thương.  Người đàn ông nói: “Chu Liêm, thấy đủ thì thôi”.  "Vâng”.  Người thanh niên gật đầu, sau đó nói với Diệp Huyên: “Ra tay đi”.  Diệp Huyên đáp lễ: “Xin chỉ giáo”.  Nói xong, hắn đã biến mất tại chỗ. Người thanh niên khẽ cau mày, cây thương tung ra như một con lôi long, nhanh đến mức không mang theo âm thanh.  Mũi thương chạm vào mũi kiếm nghe một tiếng ầm.  Diệp Huyên bị ép phải dừng lại, nhưng chỉ một khắc sau đã khẽ khàng xoay cổ tay. Thanh kiếm lướt khỏi mũi thương, thuận thế chém về phía người thanh niên.  Gã ta phản ứng cực kỳ nhanh lẹ, lập tức đâm thương lao xuống.  Một tiếng uỳnh chấn động vang lên, Diệp Huyên bị đẩy lùi.  Người thanh niên thấy thế thì mừng rỡ, thừa thắng xông lên. Nhưng vào lúc gã ta chuẩn bị vung thương thì bị một thanh kiếm chạm phải yết hầu.  Trong nháy mắt bị đẩy lui, Diệp Huyên đã thi triển ra Thuấn Sát Nhất Kiếm. Tuy kiếm kỹ này đã không còn mạnh như trước, như với khoảng cách gần gũi này, người thanh niên cũng không cách nào chống lại tốc độ của nó, chẳng mấy chốc đã bị chế ngự.  Người thanh niên: “Là ta khinh địch”.  "Tiếp tục chứ?"  Diệp Huyên cười hỏi, thanh kiếm hóa thành kiếm quang quay trở về bàn tay đang mở ra của hắn. 

Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Mà số người có thể khiến ông ta có cảm giác này, chẳng có mấy trên thế gian.  Người đàn ông trầm giọng hỏi: “Các hạ là?"  Kiếm tu chỉ cười: “Ta đến cùng vị tiểu hữu này”.  AdvertisementNgười đàn ông nhìn Diệp Huyên, do dự một hồi rồi hỏi: “Hai vị đây là đang...”  Kiếm tu: “So tài”.  Người đàn ông nháy mắt đã hiểu.  AdvertisementThì ra là đưa vãn bối nhà mình đến luyện tập, giống như ông ta từng làm trước đây thôi.  Người đàn ông khẽ mỉm cười: “Vậy hãy để bọn tiểu bối chơi với nhau”.  Kiếm tu gật đầu: “Được thôi”.  Người đàn ông quan sát Diệp Huyên một chút rồi nhìn về phía đỉnh núi: “Đệ tử đời hai, ai xuống cũng được”.  Nghe những lời này, Diệp Huyên không khỏi sạm mặt.  Đệ tử đời hai, ai xuống cũng được?  Xem thường hắn quá rồi đấy!  Người đàn ông vừa dứt lời, một tia sáng trắng đã nhảy phắt khỏi đỉnh núi. Một khắc sau, một người thanh niên đã xuất hiện cách Diệp Huyên không xa. Gã ta mặc trường sam màu xám tra, gương mặt như tạc, tay nắm trường thương.  Người đàn ông nói: “Chu Liêm, thấy đủ thì thôi”.  "Vâng”.  Người thanh niên gật đầu, sau đó nói với Diệp Huyên: “Ra tay đi”.  Diệp Huyên đáp lễ: “Xin chỉ giáo”.  Nói xong, hắn đã biến mất tại chỗ. Người thanh niên khẽ cau mày, cây thương tung ra như một con lôi long, nhanh đến mức không mang theo âm thanh.  Mũi thương chạm vào mũi kiếm nghe một tiếng ầm.  Diệp Huyên bị ép phải dừng lại, nhưng chỉ một khắc sau đã khẽ khàng xoay cổ tay. Thanh kiếm lướt khỏi mũi thương, thuận thế chém về phía người thanh niên.  Gã ta phản ứng cực kỳ nhanh lẹ, lập tức đâm thương lao xuống.  Một tiếng uỳnh chấn động vang lên, Diệp Huyên bị đẩy lùi.  Người thanh niên thấy thế thì mừng rỡ, thừa thắng xông lên. Nhưng vào lúc gã ta chuẩn bị vung thương thì bị một thanh kiếm chạm phải yết hầu.  Trong nháy mắt bị đẩy lui, Diệp Huyên đã thi triển ra Thuấn Sát Nhất Kiếm. Tuy kiếm kỹ này đã không còn mạnh như trước, như với khoảng cách gần gũi này, người thanh niên cũng không cách nào chống lại tốc độ của nó, chẳng mấy chốc đã bị chế ngự.  Người thanh niên: “Là ta khinh địch”.  "Tiếp tục chứ?"  Diệp Huyên cười hỏi, thanh kiếm hóa thành kiếm quang quay trở về bàn tay đang mở ra của hắn. 

Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Mà số người có thể khiến ông ta có cảm giác này, chẳng có mấy trên thế gian.  Người đàn ông trầm giọng hỏi: “Các hạ là?"  Kiếm tu chỉ cười: “Ta đến cùng vị tiểu hữu này”.  AdvertisementNgười đàn ông nhìn Diệp Huyên, do dự một hồi rồi hỏi: “Hai vị đây là đang...”  Kiếm tu: “So tài”.  Người đàn ông nháy mắt đã hiểu.  AdvertisementThì ra là đưa vãn bối nhà mình đến luyện tập, giống như ông ta từng làm trước đây thôi.  Người đàn ông khẽ mỉm cười: “Vậy hãy để bọn tiểu bối chơi với nhau”.  Kiếm tu gật đầu: “Được thôi”.  Người đàn ông quan sát Diệp Huyên một chút rồi nhìn về phía đỉnh núi: “Đệ tử đời hai, ai xuống cũng được”.  Nghe những lời này, Diệp Huyên không khỏi sạm mặt.  Đệ tử đời hai, ai xuống cũng được?  Xem thường hắn quá rồi đấy!  Người đàn ông vừa dứt lời, một tia sáng trắng đã nhảy phắt khỏi đỉnh núi. Một khắc sau, một người thanh niên đã xuất hiện cách Diệp Huyên không xa. Gã ta mặc trường sam màu xám tra, gương mặt như tạc, tay nắm trường thương.  Người đàn ông nói: “Chu Liêm, thấy đủ thì thôi”.  "Vâng”.  Người thanh niên gật đầu, sau đó nói với Diệp Huyên: “Ra tay đi”.  Diệp Huyên đáp lễ: “Xin chỉ giáo”.  Nói xong, hắn đã biến mất tại chỗ. Người thanh niên khẽ cau mày, cây thương tung ra như một con lôi long, nhanh đến mức không mang theo âm thanh.  Mũi thương chạm vào mũi kiếm nghe một tiếng ầm.  Diệp Huyên bị ép phải dừng lại, nhưng chỉ một khắc sau đã khẽ khàng xoay cổ tay. Thanh kiếm lướt khỏi mũi thương, thuận thế chém về phía người thanh niên.  Gã ta phản ứng cực kỳ nhanh lẹ, lập tức đâm thương lao xuống.  Một tiếng uỳnh chấn động vang lên, Diệp Huyên bị đẩy lùi.  Người thanh niên thấy thế thì mừng rỡ, thừa thắng xông lên. Nhưng vào lúc gã ta chuẩn bị vung thương thì bị một thanh kiếm chạm phải yết hầu.  Trong nháy mắt bị đẩy lui, Diệp Huyên đã thi triển ra Thuấn Sát Nhất Kiếm. Tuy kiếm kỹ này đã không còn mạnh như trước, như với khoảng cách gần gũi này, người thanh niên cũng không cách nào chống lại tốc độ của nó, chẳng mấy chốc đã bị chế ngự.  Người thanh niên: “Là ta khinh địch”.  "Tiếp tục chứ?"  Diệp Huyên cười hỏi, thanh kiếm hóa thành kiếm quang quay trở về bàn tay đang mở ra của hắn. 

Chương 5695