Thanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm.
Chương 5740
Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Uỳnh! Một luồng linh khí tinh thuần lập tức tản ra quanh người yêu thú, các vết thương chằng chịt bắt đầu lành lại với tốc độ khủng khiếp. Diệp Huyên chỉ khẽ gật đầu rồi rời đi, lại bị yêu thú run rẩy gọi lại. Advertisement“Chậm đã…” Hắn quay lại, chỉ nghe nó nói: “Cảm ơn”. Diệp Huyên gật gù rồi lại rời khỏi sơn động, nào ngờ yêu thú nhỏ kia lại đuổi theo, khẽ khàng nói: “Cảm ơn…” Advertisement“Không có chi”. Diệp Huyên cười cười, đoạn như nghĩ đến gì đó mà vươn tay, để mấy chục tia tử khí chui vào đầu yêu thú nhỏ. Trong khoảnh khắc ấy, cả người nó run lên bần bật khi xương cốt kinh mạch được tử khí biến đổi. Số tử khí của Tiểu Tháp này là do Linh Tổ để lại, có thể thấy yêu thú nhỏ này về sau sẽ có tiền đồ vô hạn. Chỉ một chốc sau, một luồng khí tức đã toát ra từ người nó, chứng tỏ đã đột phá thành công. Yêu thú nhỏ lập tức quỳ xuống, run rẩy nói với Diệp Huyên: “Cảm ơn ngài!” Hắn chỉ cười đáp: “Bảo trọng”. Thấy hắn xoay đi, yêu thú nhỏ lại lên tiếng. “Xin chờ đã”. Diệp Huyên quay lại. Yêu thú nhỏ tần ngần một hồi rồi hỏi: “Ta thấy có rất nhiều yêu thú khác đến tìm ngài nhưng đều bị giết. Vì sao ngài không giết ta, lại còn cho ta nhiều tử khí đến vậy?” Hắn cười: “Vì chúng đều muốn cướp của ta, còn ngươi thì lại đến xin, hiểu không?” Yêu thú nhỏ tròn xoe mắt: “Ta… ta không hiểu lắm”. “Về sau ngươi sẽ hiểu”. Diệp Huyên bật cười rồi cất bước, biến mất ở nơi xa. Yêu thú nhỏ ở lại tại chỗ, cứ mãi nhìn theo hướng hắn đi, tựa như có điều gì suy nghĩ. ... Ở nơi xa, Diệp Huyên đi đến một thung lung với dãy núi cao ngất hiểm trở bao bọc bốn phía. Hắn cất từng bước chậm rãi, trong đầu vẫn không ngừng suy nghĩ về thiếu sót của mình. Khi dám đối diện với nội tâm, người ta sẽ phát hiện ra mình vẫn còn thiếu hụt ở rất nhiều chỗ. Mà khi đã nhận ra thì người ấy có thể thay đổi. Phải không ngừng nỗ lực thay đổi bản thân mới chính là con người. Diệp Huyên thu hồi suy nghĩ, nhìn quanh quất bốn phía. Hắn có thể cảm nhận được rất nhiều khí tức mờ ảo đã rình rập theo dõi hắn từ lâu. Hắn lẳng lặng phóng tầm mắt nhìn về nơi xa. Vốn đây chỉ là một lần thí luyện đơn giản, nhưng bây giờ đã không còn như vậy nữa.
Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Uỳnh! Một luồng linh khí tinh thuần lập tức tản ra quanh người yêu thú, các vết thương chằng chịt bắt đầu lành lại với tốc độ khủng khiếp. Diệp Huyên chỉ khẽ gật đầu rồi rời đi, lại bị yêu thú run rẩy gọi lại. Advertisement“Chậm đã…” Hắn quay lại, chỉ nghe nó nói: “Cảm ơn”. Diệp Huyên gật gù rồi lại rời khỏi sơn động, nào ngờ yêu thú nhỏ kia lại đuổi theo, khẽ khàng nói: “Cảm ơn…” Advertisement“Không có chi”. Diệp Huyên cười cười, đoạn như nghĩ đến gì đó mà vươn tay, để mấy chục tia tử khí chui vào đầu yêu thú nhỏ. Trong khoảnh khắc ấy, cả người nó run lên bần bật khi xương cốt kinh mạch được tử khí biến đổi. Số tử khí của Tiểu Tháp này là do Linh Tổ để lại, có thể thấy yêu thú nhỏ này về sau sẽ có tiền đồ vô hạn. Chỉ một chốc sau, một luồng khí tức đã toát ra từ người nó, chứng tỏ đã đột phá thành công. Yêu thú nhỏ lập tức quỳ xuống, run rẩy nói với Diệp Huyên: “Cảm ơn ngài!” Hắn chỉ cười đáp: “Bảo trọng”. Thấy hắn xoay đi, yêu thú nhỏ lại lên tiếng. “Xin chờ đã”. Diệp Huyên quay lại. Yêu thú nhỏ tần ngần một hồi rồi hỏi: “Ta thấy có rất nhiều yêu thú khác đến tìm ngài nhưng đều bị giết. Vì sao ngài không giết ta, lại còn cho ta nhiều tử khí đến vậy?” Hắn cười: “Vì chúng đều muốn cướp của ta, còn ngươi thì lại đến xin, hiểu không?” Yêu thú nhỏ tròn xoe mắt: “Ta… ta không hiểu lắm”. “Về sau ngươi sẽ hiểu”. Diệp Huyên bật cười rồi cất bước, biến mất ở nơi xa. Yêu thú nhỏ ở lại tại chỗ, cứ mãi nhìn theo hướng hắn đi, tựa như có điều gì suy nghĩ. ... Ở nơi xa, Diệp Huyên đi đến một thung lung với dãy núi cao ngất hiểm trở bao bọc bốn phía. Hắn cất từng bước chậm rãi, trong đầu vẫn không ngừng suy nghĩ về thiếu sót của mình. Khi dám đối diện với nội tâm, người ta sẽ phát hiện ra mình vẫn còn thiếu hụt ở rất nhiều chỗ. Mà khi đã nhận ra thì người ấy có thể thay đổi. Phải không ngừng nỗ lực thay đổi bản thân mới chính là con người. Diệp Huyên thu hồi suy nghĩ, nhìn quanh quất bốn phía. Hắn có thể cảm nhận được rất nhiều khí tức mờ ảo đã rình rập theo dõi hắn từ lâu. Hắn lẳng lặng phóng tầm mắt nhìn về nơi xa. Vốn đây chỉ là một lần thí luyện đơn giản, nhưng bây giờ đã không còn như vậy nữa.
Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Uỳnh! Một luồng linh khí tinh thuần lập tức tản ra quanh người yêu thú, các vết thương chằng chịt bắt đầu lành lại với tốc độ khủng khiếp. Diệp Huyên chỉ khẽ gật đầu rồi rời đi, lại bị yêu thú run rẩy gọi lại. Advertisement“Chậm đã…” Hắn quay lại, chỉ nghe nó nói: “Cảm ơn”. Diệp Huyên gật gù rồi lại rời khỏi sơn động, nào ngờ yêu thú nhỏ kia lại đuổi theo, khẽ khàng nói: “Cảm ơn…” Advertisement“Không có chi”. Diệp Huyên cười cười, đoạn như nghĩ đến gì đó mà vươn tay, để mấy chục tia tử khí chui vào đầu yêu thú nhỏ. Trong khoảnh khắc ấy, cả người nó run lên bần bật khi xương cốt kinh mạch được tử khí biến đổi. Số tử khí của Tiểu Tháp này là do Linh Tổ để lại, có thể thấy yêu thú nhỏ này về sau sẽ có tiền đồ vô hạn. Chỉ một chốc sau, một luồng khí tức đã toát ra từ người nó, chứng tỏ đã đột phá thành công. Yêu thú nhỏ lập tức quỳ xuống, run rẩy nói với Diệp Huyên: “Cảm ơn ngài!” Hắn chỉ cười đáp: “Bảo trọng”. Thấy hắn xoay đi, yêu thú nhỏ lại lên tiếng. “Xin chờ đã”. Diệp Huyên quay lại. Yêu thú nhỏ tần ngần một hồi rồi hỏi: “Ta thấy có rất nhiều yêu thú khác đến tìm ngài nhưng đều bị giết. Vì sao ngài không giết ta, lại còn cho ta nhiều tử khí đến vậy?” Hắn cười: “Vì chúng đều muốn cướp của ta, còn ngươi thì lại đến xin, hiểu không?” Yêu thú nhỏ tròn xoe mắt: “Ta… ta không hiểu lắm”. “Về sau ngươi sẽ hiểu”. Diệp Huyên bật cười rồi cất bước, biến mất ở nơi xa. Yêu thú nhỏ ở lại tại chỗ, cứ mãi nhìn theo hướng hắn đi, tựa như có điều gì suy nghĩ. ... Ở nơi xa, Diệp Huyên đi đến một thung lung với dãy núi cao ngất hiểm trở bao bọc bốn phía. Hắn cất từng bước chậm rãi, trong đầu vẫn không ngừng suy nghĩ về thiếu sót của mình. Khi dám đối diện với nội tâm, người ta sẽ phát hiện ra mình vẫn còn thiếu hụt ở rất nhiều chỗ. Mà khi đã nhận ra thì người ấy có thể thay đổi. Phải không ngừng nỗ lực thay đổi bản thân mới chính là con người. Diệp Huyên thu hồi suy nghĩ, nhìn quanh quất bốn phía. Hắn có thể cảm nhận được rất nhiều khí tức mờ ảo đã rình rập theo dõi hắn từ lâu. Hắn lẳng lặng phóng tầm mắt nhìn về nơi xa. Vốn đây chỉ là một lần thí luyện đơn giản, nhưng bây giờ đã không còn như vậy nữa.