Thanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm.
Chương 5751
Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Ầm ầm! Yêu Vương Mang Sơn bị chấn động đẩy lùi hơn nghìn trượng, giờ phút này, trên người ông ta đã máu me be bét xen lẫn cả thịt nát. Ở nơi xa, sau khi dừng lại, Diệp Huyên còn muốn tiếp tục xuất chiêu lần nữa, nhưng dường như nghĩ tới gì đó, hắn đột nhiên nhìn về phía Yêu Vương Cổ Nguyệt: “Ngươi đừng chỉ nhìn thế chứ. Hai ngươi cùng lên luôn đi!” AdvertisementYêu Vương Cổ Nguyệt nhìn chằm chằm Diệp Huyên: “Con người, ngươi quá láo xược rồi đấy!” Diệp Huyên cả giận nói: “Ông đây muốn chết!” AdvertisementYêu Vương Cổ Nguyệt: “…” Cách đó không xa, Yêu Vương Mang Sơn giận tím mặt: “Cổ Nguyệt, cùng ra tay, chém chết tên loài người này!” Dứt lời liền muốn động thủ, nhưng lại bị Cổ Nguyệt ngăn lại. Yêu Vương Cổ Nguyệt, Yêu Vương Cổ Nguyệt liền sử dụng huyền khí truyền âm: “Đừng bộp chộp, lai lịch của tên nhân loại này không đơn giản, nếu giết hắn, chỉ e dẫn tới tai họa!” Yêu Vương Mang Sơn gằn giọng: “Hắn quá phách lối!” Yêu Vương Cổ Nguyệt nói: “Vì sao hắn ta lại kiêu ngạo tới thế? Nhất định là có chỗ dựa! Nếu không thì chỉ với cái thực lực như thế, sao hắn ta dám lớn lối chứ?” Yêu Vương Mang Sơn nắm chặt hai tay, vẻ mặt dữ dằn. Lúc này, Yêu Vương Cổ Nguyệt lại nói: “Mang Sơn, ngươi phải suy nghĩ kỹ vào, chúng ta đánh xong trẻ thì kiểu gì cũng sẽ tới lượt lớn, còn đánh kẻ lớn rồi, không chừng sẽ khiến kẻ còn già hơn tới!” Yêu Vương Mang Sơn: “…” Già hơn?! Mang Sơn trầm mặc, ông ta biết Cổ Nguyệt đang e dè kiếm tu kia. Thật ra ông ta cũng vậy thôi! Nếu Yêu Vương Hách Liên thật sự chết dưới tay kiếm tu kia thì có lẽ thực lực của người đó đã vượt xa cả ông ta lẫn Cổ Nguyệt, bọn họ không thể đối kháng được. Nhưng thằng nhãi loài người này lại quá mức phách lối. Ông ta nuốt không trôi cơn tức này. Yêu Vương Cổ Nguyệt lại đột nhiên nói: “Mang Sơn, ngươi hãy nghĩ kỹ đi, vì sao cái người thần bí kia lại nói cho chúng ta biết chuyện Diệp Huyên có tử khí? Đơn giản vì đối phương muốn mượn tay chúng ta để diệt trừ Diệp Huyên. Hoặc nên nói là, đối phương muốn cả chúng ta lẫn Diệp Huyên đều cá chết lưới rách, sau đó làm ngư ông đắc lợi”. Mang Sơn trầm giọng: “Vấn đề này quả thật không đơn giản!” Yêu Vương Cổ Nguyệt gật đầu: “Tử khí thì cũng tốt đấy, nhưng chúng ta không thể để kẻ khác coi như vũ khí được”. Mang Sơn nói: “Vậy theo ý ngươi, chúng ta nên làm thế nào?” Yêu Vương Cổ Nguyệt cười đáp: “Rất đơn giản, cứ yên lặng theo dõi diễn biến, tùy cơ hành động!” Yêu Vương Mang Sơn trầm mặt một thoáng rồi gật đầu: “Nghe theo ngươi!”
Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Ầm ầm! Yêu Vương Mang Sơn bị chấn động đẩy lùi hơn nghìn trượng, giờ phút này, trên người ông ta đã máu me be bét xen lẫn cả thịt nát. Ở nơi xa, sau khi dừng lại, Diệp Huyên còn muốn tiếp tục xuất chiêu lần nữa, nhưng dường như nghĩ tới gì đó, hắn đột nhiên nhìn về phía Yêu Vương Cổ Nguyệt: “Ngươi đừng chỉ nhìn thế chứ. Hai ngươi cùng lên luôn đi!” AdvertisementYêu Vương Cổ Nguyệt nhìn chằm chằm Diệp Huyên: “Con người, ngươi quá láo xược rồi đấy!” Diệp Huyên cả giận nói: “Ông đây muốn chết!” AdvertisementYêu Vương Cổ Nguyệt: “…” Cách đó không xa, Yêu Vương Mang Sơn giận tím mặt: “Cổ Nguyệt, cùng ra tay, chém chết tên loài người này!” Dứt lời liền muốn động thủ, nhưng lại bị Cổ Nguyệt ngăn lại. Yêu Vương Cổ Nguyệt, Yêu Vương Cổ Nguyệt liền sử dụng huyền khí truyền âm: “Đừng bộp chộp, lai lịch của tên nhân loại này không đơn giản, nếu giết hắn, chỉ e dẫn tới tai họa!” Yêu Vương Mang Sơn gằn giọng: “Hắn quá phách lối!” Yêu Vương Cổ Nguyệt nói: “Vì sao hắn ta lại kiêu ngạo tới thế? Nhất định là có chỗ dựa! Nếu không thì chỉ với cái thực lực như thế, sao hắn ta dám lớn lối chứ?” Yêu Vương Mang Sơn nắm chặt hai tay, vẻ mặt dữ dằn. Lúc này, Yêu Vương Cổ Nguyệt lại nói: “Mang Sơn, ngươi phải suy nghĩ kỹ vào, chúng ta đánh xong trẻ thì kiểu gì cũng sẽ tới lượt lớn, còn đánh kẻ lớn rồi, không chừng sẽ khiến kẻ còn già hơn tới!” Yêu Vương Mang Sơn: “…” Già hơn?! Mang Sơn trầm mặc, ông ta biết Cổ Nguyệt đang e dè kiếm tu kia. Thật ra ông ta cũng vậy thôi! Nếu Yêu Vương Hách Liên thật sự chết dưới tay kiếm tu kia thì có lẽ thực lực của người đó đã vượt xa cả ông ta lẫn Cổ Nguyệt, bọn họ không thể đối kháng được. Nhưng thằng nhãi loài người này lại quá mức phách lối. Ông ta nuốt không trôi cơn tức này. Yêu Vương Cổ Nguyệt lại đột nhiên nói: “Mang Sơn, ngươi hãy nghĩ kỹ đi, vì sao cái người thần bí kia lại nói cho chúng ta biết chuyện Diệp Huyên có tử khí? Đơn giản vì đối phương muốn mượn tay chúng ta để diệt trừ Diệp Huyên. Hoặc nên nói là, đối phương muốn cả chúng ta lẫn Diệp Huyên đều cá chết lưới rách, sau đó làm ngư ông đắc lợi”. Mang Sơn trầm giọng: “Vấn đề này quả thật không đơn giản!” Yêu Vương Cổ Nguyệt gật đầu: “Tử khí thì cũng tốt đấy, nhưng chúng ta không thể để kẻ khác coi như vũ khí được”. Mang Sơn nói: “Vậy theo ý ngươi, chúng ta nên làm thế nào?” Yêu Vương Cổ Nguyệt cười đáp: “Rất đơn giản, cứ yên lặng theo dõi diễn biến, tùy cơ hành động!” Yêu Vương Mang Sơn trầm mặt một thoáng rồi gật đầu: “Nghe theo ngươi!”
Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Ầm ầm! Yêu Vương Mang Sơn bị chấn động đẩy lùi hơn nghìn trượng, giờ phút này, trên người ông ta đã máu me be bét xen lẫn cả thịt nát. Ở nơi xa, sau khi dừng lại, Diệp Huyên còn muốn tiếp tục xuất chiêu lần nữa, nhưng dường như nghĩ tới gì đó, hắn đột nhiên nhìn về phía Yêu Vương Cổ Nguyệt: “Ngươi đừng chỉ nhìn thế chứ. Hai ngươi cùng lên luôn đi!” AdvertisementYêu Vương Cổ Nguyệt nhìn chằm chằm Diệp Huyên: “Con người, ngươi quá láo xược rồi đấy!” Diệp Huyên cả giận nói: “Ông đây muốn chết!” AdvertisementYêu Vương Cổ Nguyệt: “…” Cách đó không xa, Yêu Vương Mang Sơn giận tím mặt: “Cổ Nguyệt, cùng ra tay, chém chết tên loài người này!” Dứt lời liền muốn động thủ, nhưng lại bị Cổ Nguyệt ngăn lại. Yêu Vương Cổ Nguyệt, Yêu Vương Cổ Nguyệt liền sử dụng huyền khí truyền âm: “Đừng bộp chộp, lai lịch của tên nhân loại này không đơn giản, nếu giết hắn, chỉ e dẫn tới tai họa!” Yêu Vương Mang Sơn gằn giọng: “Hắn quá phách lối!” Yêu Vương Cổ Nguyệt nói: “Vì sao hắn ta lại kiêu ngạo tới thế? Nhất định là có chỗ dựa! Nếu không thì chỉ với cái thực lực như thế, sao hắn ta dám lớn lối chứ?” Yêu Vương Mang Sơn nắm chặt hai tay, vẻ mặt dữ dằn. Lúc này, Yêu Vương Cổ Nguyệt lại nói: “Mang Sơn, ngươi phải suy nghĩ kỹ vào, chúng ta đánh xong trẻ thì kiểu gì cũng sẽ tới lượt lớn, còn đánh kẻ lớn rồi, không chừng sẽ khiến kẻ còn già hơn tới!” Yêu Vương Mang Sơn: “…” Già hơn?! Mang Sơn trầm mặc, ông ta biết Cổ Nguyệt đang e dè kiếm tu kia. Thật ra ông ta cũng vậy thôi! Nếu Yêu Vương Hách Liên thật sự chết dưới tay kiếm tu kia thì có lẽ thực lực của người đó đã vượt xa cả ông ta lẫn Cổ Nguyệt, bọn họ không thể đối kháng được. Nhưng thằng nhãi loài người này lại quá mức phách lối. Ông ta nuốt không trôi cơn tức này. Yêu Vương Cổ Nguyệt lại đột nhiên nói: “Mang Sơn, ngươi hãy nghĩ kỹ đi, vì sao cái người thần bí kia lại nói cho chúng ta biết chuyện Diệp Huyên có tử khí? Đơn giản vì đối phương muốn mượn tay chúng ta để diệt trừ Diệp Huyên. Hoặc nên nói là, đối phương muốn cả chúng ta lẫn Diệp Huyên đều cá chết lưới rách, sau đó làm ngư ông đắc lợi”. Mang Sơn trầm giọng: “Vấn đề này quả thật không đơn giản!” Yêu Vương Cổ Nguyệt gật đầu: “Tử khí thì cũng tốt đấy, nhưng chúng ta không thể để kẻ khác coi như vũ khí được”. Mang Sơn nói: “Vậy theo ý ngươi, chúng ta nên làm thế nào?” Yêu Vương Cổ Nguyệt cười đáp: “Rất đơn giản, cứ yên lặng theo dõi diễn biến, tùy cơ hành động!” Yêu Vương Mang Sơn trầm mặt một thoáng rồi gật đầu: “Nghe theo ngươi!”