Thanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm.
Chương 5767
Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Diệp Huyên gật gật đầu: “Vãn Quân cô nương, bây giờ chúng ta có thể bắt đầu được chưa?” Vãn Quân nói: “Chờ chút! Ta khôi phục lại!” AdvertisementNói xong, nàng ngồi xếp bằng trên mặt đất, bắt đầu chữa thương. Diệp Huyên đột nhiên mở lòng bàn tay ra, một vài tử khí bay về phía Vãn Quân. AdvertisementVãn Quân nhìn thấy tử khí kia, có chút kinh ngạc nói: “Những tử khí này... rất quý báu! Nhưng mà, nếu đã là tấm lòng của ngươi, ta sẽ không khách sáo! Cám ơn!” Nói xong, nàng lập tức hấp thu tử khí. Diệp Huyên không nói gì, gặp được đối thủ rồi. Một lát sau, Vãn Quân gần như đã khôi phục lại, nàng đứng dậy, hai tay nắm chặt, trong phút chốc, xiềng xích trên tay nàng vỡ tan. Vãn Quân hít sâu một hơi, nàng từ từ nhắm mắt lại, rất lâu sau đó, nàng mở mắt ra, trong hốc mắt vẫn là một khoảng tối đen, trông cực kỳ đáng sợ. Diệp Huyên do dự một lát, sau đó nói: “Vãn Quân cô nương, ngươi không thể khôi phục lại đôi mắt sao?” Vẻ mặt Vãn Quân đột nhiên trở nên dữ tợn: “Đôi mắt của ta ở trong tay người nhà họ Thiên, ta phải đích thân đi đoạt lại!” Diệp Huyên nhìn thoáng qua Vãn Quân, hắn biết, Vãn Quân này chắc chắn có một mối huyết hải thâm thù. Nhưng đây không phải chuyện hắn muốn quan tâm. Bây giờ hắn chỉ muốn đột phá giới hạn của bản thân! Vãn Quân đột nhiên hướng mặt về phía Diệp Huyên: “Chuẩn bị xong chưa?” Diệp Huyên trầm giọng nói: “Chuẩn bị xong...” Hắn còn chưa dứt, Vãn Quân đột nhiên ra tay, nhanh như điện, một ngón tay chỉ vào giữa chân mày Diệp Huyên. Diệp Huyên không ngờ Vãn Quân lại đột nhiên ra tay, hắn bất ngờ không kịp đề phòng, trong lòng hoảng hốt, đã không còn kịp tránh nữa rồi, nhưng hắn chỉ có thể cố gắng trốn tránh, nhưng mà, vẫn hơi muộn. Hắn trực tiếp bị Vãn Quân chỉ trúng vào giữa hai chân mày. Ầm! Trong phút chốc, cơ thể Diệp Huyên lập tức nổ tung, linh hồn lùi về sau mấy vạn trượng, mà trong quá trình lùi lại, linh hồn của hắn bốc cháy, mà lúc này, kiếm Trấn Hồn đột nhiên hóa thành một luồng kiếm quang dung hợp với linh hồn hắn. Ầm! Linh hồn bùng cháy của Diệp Huyên dần dần bình ổn trở lại!
Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Diệp Huyên gật gật đầu: “Vãn Quân cô nương, bây giờ chúng ta có thể bắt đầu được chưa?” Vãn Quân nói: “Chờ chút! Ta khôi phục lại!” AdvertisementNói xong, nàng ngồi xếp bằng trên mặt đất, bắt đầu chữa thương. Diệp Huyên đột nhiên mở lòng bàn tay ra, một vài tử khí bay về phía Vãn Quân. AdvertisementVãn Quân nhìn thấy tử khí kia, có chút kinh ngạc nói: “Những tử khí này... rất quý báu! Nhưng mà, nếu đã là tấm lòng của ngươi, ta sẽ không khách sáo! Cám ơn!” Nói xong, nàng lập tức hấp thu tử khí. Diệp Huyên không nói gì, gặp được đối thủ rồi. Một lát sau, Vãn Quân gần như đã khôi phục lại, nàng đứng dậy, hai tay nắm chặt, trong phút chốc, xiềng xích trên tay nàng vỡ tan. Vãn Quân hít sâu một hơi, nàng từ từ nhắm mắt lại, rất lâu sau đó, nàng mở mắt ra, trong hốc mắt vẫn là một khoảng tối đen, trông cực kỳ đáng sợ. Diệp Huyên do dự một lát, sau đó nói: “Vãn Quân cô nương, ngươi không thể khôi phục lại đôi mắt sao?” Vẻ mặt Vãn Quân đột nhiên trở nên dữ tợn: “Đôi mắt của ta ở trong tay người nhà họ Thiên, ta phải đích thân đi đoạt lại!” Diệp Huyên nhìn thoáng qua Vãn Quân, hắn biết, Vãn Quân này chắc chắn có một mối huyết hải thâm thù. Nhưng đây không phải chuyện hắn muốn quan tâm. Bây giờ hắn chỉ muốn đột phá giới hạn của bản thân! Vãn Quân đột nhiên hướng mặt về phía Diệp Huyên: “Chuẩn bị xong chưa?” Diệp Huyên trầm giọng nói: “Chuẩn bị xong...” Hắn còn chưa dứt, Vãn Quân đột nhiên ra tay, nhanh như điện, một ngón tay chỉ vào giữa chân mày Diệp Huyên. Diệp Huyên không ngờ Vãn Quân lại đột nhiên ra tay, hắn bất ngờ không kịp đề phòng, trong lòng hoảng hốt, đã không còn kịp tránh nữa rồi, nhưng hắn chỉ có thể cố gắng trốn tránh, nhưng mà, vẫn hơi muộn. Hắn trực tiếp bị Vãn Quân chỉ trúng vào giữa hai chân mày. Ầm! Trong phút chốc, cơ thể Diệp Huyên lập tức nổ tung, linh hồn lùi về sau mấy vạn trượng, mà trong quá trình lùi lại, linh hồn của hắn bốc cháy, mà lúc này, kiếm Trấn Hồn đột nhiên hóa thành một luồng kiếm quang dung hợp với linh hồn hắn. Ầm! Linh hồn bùng cháy của Diệp Huyên dần dần bình ổn trở lại!
Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Diệp Huyên gật gật đầu: “Vãn Quân cô nương, bây giờ chúng ta có thể bắt đầu được chưa?” Vãn Quân nói: “Chờ chút! Ta khôi phục lại!” AdvertisementNói xong, nàng ngồi xếp bằng trên mặt đất, bắt đầu chữa thương. Diệp Huyên đột nhiên mở lòng bàn tay ra, một vài tử khí bay về phía Vãn Quân. AdvertisementVãn Quân nhìn thấy tử khí kia, có chút kinh ngạc nói: “Những tử khí này... rất quý báu! Nhưng mà, nếu đã là tấm lòng của ngươi, ta sẽ không khách sáo! Cám ơn!” Nói xong, nàng lập tức hấp thu tử khí. Diệp Huyên không nói gì, gặp được đối thủ rồi. Một lát sau, Vãn Quân gần như đã khôi phục lại, nàng đứng dậy, hai tay nắm chặt, trong phút chốc, xiềng xích trên tay nàng vỡ tan. Vãn Quân hít sâu một hơi, nàng từ từ nhắm mắt lại, rất lâu sau đó, nàng mở mắt ra, trong hốc mắt vẫn là một khoảng tối đen, trông cực kỳ đáng sợ. Diệp Huyên do dự một lát, sau đó nói: “Vãn Quân cô nương, ngươi không thể khôi phục lại đôi mắt sao?” Vẻ mặt Vãn Quân đột nhiên trở nên dữ tợn: “Đôi mắt của ta ở trong tay người nhà họ Thiên, ta phải đích thân đi đoạt lại!” Diệp Huyên nhìn thoáng qua Vãn Quân, hắn biết, Vãn Quân này chắc chắn có một mối huyết hải thâm thù. Nhưng đây không phải chuyện hắn muốn quan tâm. Bây giờ hắn chỉ muốn đột phá giới hạn của bản thân! Vãn Quân đột nhiên hướng mặt về phía Diệp Huyên: “Chuẩn bị xong chưa?” Diệp Huyên trầm giọng nói: “Chuẩn bị xong...” Hắn còn chưa dứt, Vãn Quân đột nhiên ra tay, nhanh như điện, một ngón tay chỉ vào giữa chân mày Diệp Huyên. Diệp Huyên không ngờ Vãn Quân lại đột nhiên ra tay, hắn bất ngờ không kịp đề phòng, trong lòng hoảng hốt, đã không còn kịp tránh nữa rồi, nhưng hắn chỉ có thể cố gắng trốn tránh, nhưng mà, vẫn hơi muộn. Hắn trực tiếp bị Vãn Quân chỉ trúng vào giữa hai chân mày. Ầm! Trong phút chốc, cơ thể Diệp Huyên lập tức nổ tung, linh hồn lùi về sau mấy vạn trượng, mà trong quá trình lùi lại, linh hồn của hắn bốc cháy, mà lúc này, kiếm Trấn Hồn đột nhiên hóa thành một luồng kiếm quang dung hợp với linh hồn hắn. Ầm! Linh hồn bùng cháy của Diệp Huyên dần dần bình ổn trở lại!