Thanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm.
Chương 5778
Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Nghĩ đến đây, Thánh Quân khẽ nói: “Vậy giết đi!” Vừa dứt lời, đột nhiên gã tiến lên một bước, ngón tay khẽ lướt, thoáng chốc, không gian trước mặt hắn ta lập tức nứt ra. Cách đó mấy trăm vạn dặm, Vạn Quân bỗng dừng lại, nàng quay người lại đánh mạnh một quyền. Ầm ầm! AdvertisementKhông gian trước mặt nàng và Diệp Huyên lập tức bị phá hủy. Diệp Huyên đang định nói thì Vãn Quân chợt kéo tay Diệp Huyên, chân phải đạp mạnh. AdvertisementẦm! Hai người lập tức biến mất không thấy đâu. Sau khi hai người biến mất không lâu, Thánh Quân và Thiên Mẫu, cả Thiên Khuyết đã xuất hiện trong sân. Thiên Khuyết liếc nhìn trước mặt, cười nói: “Xem ra tu vi mấy năm nay tu luyện của chị họ ta không hề suy giảm!” Thánh Quân nói: “Đuổi theo!” Nói xong, ba người lập tức biến mất. … Bên kia Đại Hoang, kiếm tu đứng trong tinh không đột nhiên quay đầu liếc nhìn, hắn ta khẽ nhíu mày, một lúc sau, hắn ta nhẹ giọng nói: “Ta cũng muốn bị đuổi giết một lần để thử cảm giác!” Cuối cùng hắn ta vẫn không lựa chọn ra tay. Mặc dù đối phương ỷ lớn hiếp nhỏ, nhưng theo hắn ta thấy, đối việc Diệp Huyên như vậy cũng không phải chuyện xấu! Những ngày trước của Diệp Huyên sống quá an nhàn rồi! Một khi xảy ra chuyện thì sẽ có người ra giúp đỡ, dưới tình huống như vậy, Diệp Huyên cũng không thể trở thành một kiếm tu lớn mạnh được! Phụ thân của Diệp Huyên năm đó đã điên cuồng chém giết ra danh tiếng hiện tại, tên kẻ điên kia, ai không biết chứ? Mà Diệp Huyên hiện tại… tên này có chút giống như đến để trải nghiệm cuộc sống vậy… Phải chịu chút cực khổ thôi! Huống hồ, nguyên nhân tai ách cũng nên để Diệp Huyên dần dần đối mặt thôi. Kiếm tu dời tầm mắt, hắn ta cũng không rời đi, người đàn ông áo thanh sam và cô gái váy trắng đều đã rời đi, Diệp Huyên là con của cố nhân, hơn nữa lại hợp tính khí hắn ta, hắn cũng không ngại lúc lâm trận sẽ làm người hộ đạo cho Diệp Huyên! Một lúc sau, kiếm tu ngẩng đầu nhìn tinh không sâu thẳm, hắn ta cứ yên lặng đứng trong tinh không như vậy. Thật ra, hắn cũng sợ! Sợ cái gì? Sợ tinh không này có điểm cuối…
Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Nghĩ đến đây, Thánh Quân khẽ nói: “Vậy giết đi!” Vừa dứt lời, đột nhiên gã tiến lên một bước, ngón tay khẽ lướt, thoáng chốc, không gian trước mặt hắn ta lập tức nứt ra. Cách đó mấy trăm vạn dặm, Vạn Quân bỗng dừng lại, nàng quay người lại đánh mạnh một quyền. Ầm ầm! AdvertisementKhông gian trước mặt nàng và Diệp Huyên lập tức bị phá hủy. Diệp Huyên đang định nói thì Vãn Quân chợt kéo tay Diệp Huyên, chân phải đạp mạnh. AdvertisementẦm! Hai người lập tức biến mất không thấy đâu. Sau khi hai người biến mất không lâu, Thánh Quân và Thiên Mẫu, cả Thiên Khuyết đã xuất hiện trong sân. Thiên Khuyết liếc nhìn trước mặt, cười nói: “Xem ra tu vi mấy năm nay tu luyện của chị họ ta không hề suy giảm!” Thánh Quân nói: “Đuổi theo!” Nói xong, ba người lập tức biến mất. … Bên kia Đại Hoang, kiếm tu đứng trong tinh không đột nhiên quay đầu liếc nhìn, hắn ta khẽ nhíu mày, một lúc sau, hắn ta nhẹ giọng nói: “Ta cũng muốn bị đuổi giết một lần để thử cảm giác!” Cuối cùng hắn ta vẫn không lựa chọn ra tay. Mặc dù đối phương ỷ lớn hiếp nhỏ, nhưng theo hắn ta thấy, đối việc Diệp Huyên như vậy cũng không phải chuyện xấu! Những ngày trước của Diệp Huyên sống quá an nhàn rồi! Một khi xảy ra chuyện thì sẽ có người ra giúp đỡ, dưới tình huống như vậy, Diệp Huyên cũng không thể trở thành một kiếm tu lớn mạnh được! Phụ thân của Diệp Huyên năm đó đã điên cuồng chém giết ra danh tiếng hiện tại, tên kẻ điên kia, ai không biết chứ? Mà Diệp Huyên hiện tại… tên này có chút giống như đến để trải nghiệm cuộc sống vậy… Phải chịu chút cực khổ thôi! Huống hồ, nguyên nhân tai ách cũng nên để Diệp Huyên dần dần đối mặt thôi. Kiếm tu dời tầm mắt, hắn ta cũng không rời đi, người đàn ông áo thanh sam và cô gái váy trắng đều đã rời đi, Diệp Huyên là con của cố nhân, hơn nữa lại hợp tính khí hắn ta, hắn cũng không ngại lúc lâm trận sẽ làm người hộ đạo cho Diệp Huyên! Một lúc sau, kiếm tu ngẩng đầu nhìn tinh không sâu thẳm, hắn ta cứ yên lặng đứng trong tinh không như vậy. Thật ra, hắn cũng sợ! Sợ cái gì? Sợ tinh không này có điểm cuối…
Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Nghĩ đến đây, Thánh Quân khẽ nói: “Vậy giết đi!” Vừa dứt lời, đột nhiên gã tiến lên một bước, ngón tay khẽ lướt, thoáng chốc, không gian trước mặt hắn ta lập tức nứt ra. Cách đó mấy trăm vạn dặm, Vạn Quân bỗng dừng lại, nàng quay người lại đánh mạnh một quyền. Ầm ầm! AdvertisementKhông gian trước mặt nàng và Diệp Huyên lập tức bị phá hủy. Diệp Huyên đang định nói thì Vãn Quân chợt kéo tay Diệp Huyên, chân phải đạp mạnh. AdvertisementẦm! Hai người lập tức biến mất không thấy đâu. Sau khi hai người biến mất không lâu, Thánh Quân và Thiên Mẫu, cả Thiên Khuyết đã xuất hiện trong sân. Thiên Khuyết liếc nhìn trước mặt, cười nói: “Xem ra tu vi mấy năm nay tu luyện của chị họ ta không hề suy giảm!” Thánh Quân nói: “Đuổi theo!” Nói xong, ba người lập tức biến mất. … Bên kia Đại Hoang, kiếm tu đứng trong tinh không đột nhiên quay đầu liếc nhìn, hắn ta khẽ nhíu mày, một lúc sau, hắn ta nhẹ giọng nói: “Ta cũng muốn bị đuổi giết một lần để thử cảm giác!” Cuối cùng hắn ta vẫn không lựa chọn ra tay. Mặc dù đối phương ỷ lớn hiếp nhỏ, nhưng theo hắn ta thấy, đối việc Diệp Huyên như vậy cũng không phải chuyện xấu! Những ngày trước của Diệp Huyên sống quá an nhàn rồi! Một khi xảy ra chuyện thì sẽ có người ra giúp đỡ, dưới tình huống như vậy, Diệp Huyên cũng không thể trở thành một kiếm tu lớn mạnh được! Phụ thân của Diệp Huyên năm đó đã điên cuồng chém giết ra danh tiếng hiện tại, tên kẻ điên kia, ai không biết chứ? Mà Diệp Huyên hiện tại… tên này có chút giống như đến để trải nghiệm cuộc sống vậy… Phải chịu chút cực khổ thôi! Huống hồ, nguyên nhân tai ách cũng nên để Diệp Huyên dần dần đối mặt thôi. Kiếm tu dời tầm mắt, hắn ta cũng không rời đi, người đàn ông áo thanh sam và cô gái váy trắng đều đã rời đi, Diệp Huyên là con của cố nhân, hơn nữa lại hợp tính khí hắn ta, hắn cũng không ngại lúc lâm trận sẽ làm người hộ đạo cho Diệp Huyên! Một lúc sau, kiếm tu ngẩng đầu nhìn tinh không sâu thẳm, hắn ta cứ yên lặng đứng trong tinh không như vậy. Thật ra, hắn cũng sợ! Sợ cái gì? Sợ tinh không này có điểm cuối…