Thanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm.
Chương 5820
Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Hắn còn sợ cái gì? Hai người tiếp tục đi về phía trước, cứ đi mãi, vẻ mặt Vãn Quân càng nghiêm trọng. Bởi vì càng đi sâu vào trong, ý chí kiếm đạo kia càng mạnh, nhưng vẫn may, ý chí kiếm đạo này không nhắm vào nàng! Bằng không, nàng căn bản chẳng đến được nơi này! AdvertisementKhông lâu sau, Diệp Huyên và Vãn Quân bỗng dừng lại, trước mặt hai người không xa, có thi thể một ông lão đang lơ lửng. Nhìn thấy thi thể này, Vãn Quân bỗng nhíu mày. Diệp Huyên hỏi: “Quen sao?” AdvertisementVãn Quân trầm giọng nói: “Đây là một trưởng lão năm đó của Thiên gia ta, đến cùng phụ thân và nhị thúc ta”. Nói rồi, nàng kéo Diệp Huyên đi đến trước thi thể ông lão kia, nàng nhìn một lúc, vẻ mặt càng u ám: “Bị người giết!” Diệp Huyên nhìn ông lão kia, như Vãn Quân nói, đúng là bị người giết! Đột nhiên Vãn Quân đi về phía xa, Diệp Huyên vội đi theo. Vãn Quân bắt đầu bước nhanh hơn. Diệp Huyên liếc nhìn Vãn Quân, không nói gì. … Ước chừng nửa canh giờ sau, hai người lại dừng lại. Trước mặt hai người khoảng trăm trượng, là một thi thể người đàn ông trung niên lơ lửng! Từ tướng mạo nhìn ra được khá giống với Vãn Quân. Nhưng lúc này, thi thể người đàn ông trung niên đã không còn linh hồn. Linh hồn thật sự bị tiêu diệt rồi! Nhìn thi thể này, Vãn Quân sững cả người. Dần dần, hai hàng lệ trong suốt chậm rãi chảy ra từ mắt nàng. Diệp Huyên thấp giọng thở dài trong lòng, Vãn Quân cô nương cũng là người mệnh khổ! Phụ thân bị giết, bản thân bị nhốt, cả nhà bị giết… Nếu là bản thân, chắc chắn hắn sẽ giết sạch Thiên gia! Lúc này, Vãn Quân thu hồi thi thể người đàn ông trung niên, nàng quay mặt nhìn Diệp Huyên: “Chúng ta đi thôi!” Diệp Huyên gật đầu. Hai người tiếp tục đi lên, trên đường Vãn Quân không nói gì thêm. Mặc dù ý chí kiếm đạo kia càng lúc càng mạnh, nhưng hai người không hề bị ảnh hưởng. Ngay lúc này, Vãn Quân đột nhiên nói: “Ta muốn quay về làm gia chủ Thiên gia!” Diệp Huyên nhìn Vãn Quân: “Ta ủng hộ cô!” Vãn Quân nhìn Diệp Huyên: “Ngươi không hỏi vì sao à?”
Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Hắn còn sợ cái gì? Hai người tiếp tục đi về phía trước, cứ đi mãi, vẻ mặt Vãn Quân càng nghiêm trọng. Bởi vì càng đi sâu vào trong, ý chí kiếm đạo kia càng mạnh, nhưng vẫn may, ý chí kiếm đạo này không nhắm vào nàng! Bằng không, nàng căn bản chẳng đến được nơi này! AdvertisementKhông lâu sau, Diệp Huyên và Vãn Quân bỗng dừng lại, trước mặt hai người không xa, có thi thể một ông lão đang lơ lửng. Nhìn thấy thi thể này, Vãn Quân bỗng nhíu mày. Diệp Huyên hỏi: “Quen sao?” AdvertisementVãn Quân trầm giọng nói: “Đây là một trưởng lão năm đó của Thiên gia ta, đến cùng phụ thân và nhị thúc ta”. Nói rồi, nàng kéo Diệp Huyên đi đến trước thi thể ông lão kia, nàng nhìn một lúc, vẻ mặt càng u ám: “Bị người giết!” Diệp Huyên nhìn ông lão kia, như Vãn Quân nói, đúng là bị người giết! Đột nhiên Vãn Quân đi về phía xa, Diệp Huyên vội đi theo. Vãn Quân bắt đầu bước nhanh hơn. Diệp Huyên liếc nhìn Vãn Quân, không nói gì. … Ước chừng nửa canh giờ sau, hai người lại dừng lại. Trước mặt hai người khoảng trăm trượng, là một thi thể người đàn ông trung niên lơ lửng! Từ tướng mạo nhìn ra được khá giống với Vãn Quân. Nhưng lúc này, thi thể người đàn ông trung niên đã không còn linh hồn. Linh hồn thật sự bị tiêu diệt rồi! Nhìn thi thể này, Vãn Quân sững cả người. Dần dần, hai hàng lệ trong suốt chậm rãi chảy ra từ mắt nàng. Diệp Huyên thấp giọng thở dài trong lòng, Vãn Quân cô nương cũng là người mệnh khổ! Phụ thân bị giết, bản thân bị nhốt, cả nhà bị giết… Nếu là bản thân, chắc chắn hắn sẽ giết sạch Thiên gia! Lúc này, Vãn Quân thu hồi thi thể người đàn ông trung niên, nàng quay mặt nhìn Diệp Huyên: “Chúng ta đi thôi!” Diệp Huyên gật đầu. Hai người tiếp tục đi lên, trên đường Vãn Quân không nói gì thêm. Mặc dù ý chí kiếm đạo kia càng lúc càng mạnh, nhưng hai người không hề bị ảnh hưởng. Ngay lúc này, Vãn Quân đột nhiên nói: “Ta muốn quay về làm gia chủ Thiên gia!” Diệp Huyên nhìn Vãn Quân: “Ta ủng hộ cô!” Vãn Quân nhìn Diệp Huyên: “Ngươi không hỏi vì sao à?”
Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Hắn còn sợ cái gì? Hai người tiếp tục đi về phía trước, cứ đi mãi, vẻ mặt Vãn Quân càng nghiêm trọng. Bởi vì càng đi sâu vào trong, ý chí kiếm đạo kia càng mạnh, nhưng vẫn may, ý chí kiếm đạo này không nhắm vào nàng! Bằng không, nàng căn bản chẳng đến được nơi này! AdvertisementKhông lâu sau, Diệp Huyên và Vãn Quân bỗng dừng lại, trước mặt hai người không xa, có thi thể một ông lão đang lơ lửng. Nhìn thấy thi thể này, Vãn Quân bỗng nhíu mày. Diệp Huyên hỏi: “Quen sao?” AdvertisementVãn Quân trầm giọng nói: “Đây là một trưởng lão năm đó của Thiên gia ta, đến cùng phụ thân và nhị thúc ta”. Nói rồi, nàng kéo Diệp Huyên đi đến trước thi thể ông lão kia, nàng nhìn một lúc, vẻ mặt càng u ám: “Bị người giết!” Diệp Huyên nhìn ông lão kia, như Vãn Quân nói, đúng là bị người giết! Đột nhiên Vãn Quân đi về phía xa, Diệp Huyên vội đi theo. Vãn Quân bắt đầu bước nhanh hơn. Diệp Huyên liếc nhìn Vãn Quân, không nói gì. … Ước chừng nửa canh giờ sau, hai người lại dừng lại. Trước mặt hai người khoảng trăm trượng, là một thi thể người đàn ông trung niên lơ lửng! Từ tướng mạo nhìn ra được khá giống với Vãn Quân. Nhưng lúc này, thi thể người đàn ông trung niên đã không còn linh hồn. Linh hồn thật sự bị tiêu diệt rồi! Nhìn thi thể này, Vãn Quân sững cả người. Dần dần, hai hàng lệ trong suốt chậm rãi chảy ra từ mắt nàng. Diệp Huyên thấp giọng thở dài trong lòng, Vãn Quân cô nương cũng là người mệnh khổ! Phụ thân bị giết, bản thân bị nhốt, cả nhà bị giết… Nếu là bản thân, chắc chắn hắn sẽ giết sạch Thiên gia! Lúc này, Vãn Quân thu hồi thi thể người đàn ông trung niên, nàng quay mặt nhìn Diệp Huyên: “Chúng ta đi thôi!” Diệp Huyên gật đầu. Hai người tiếp tục đi lên, trên đường Vãn Quân không nói gì thêm. Mặc dù ý chí kiếm đạo kia càng lúc càng mạnh, nhưng hai người không hề bị ảnh hưởng. Ngay lúc này, Vãn Quân đột nhiên nói: “Ta muốn quay về làm gia chủ Thiên gia!” Diệp Huyên nhìn Vãn Quân: “Ta ủng hộ cô!” Vãn Quân nhìn Diệp Huyên: “Ngươi không hỏi vì sao à?”