Thanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm.
Chương 5875
Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Tiểu Ách cáu: “Ngươi tưởng ta sợ ả?" Diệp Huyên tròn mắt: “Tiểu Ách cô nương đương nhiên không sợ rồi, nhưng bây giờ cô vẫn còn bị trấn áp mà. Nếu ả ta thừa nước đục thả câu thì cô định làm gì đây?" Trong tháp Giới Ngục, sắc mặt Tiểu Ách xấu xí đến cùng cực. AdvertisementCon ả kia tuyệt đối sẽ thừa nước đục thả câu, sau đó nhục nhã nàng ta cho bõ ghét. Sắc mặt nàng ta càng trở nên xấu xí. Diệp Huyên vội nói: “Mau mau nghĩ cách đi!" AdvertisementTiểu Ách đơ mặt đáp: “Còn cách gì nữa? Làm thịt ả là xong!" Diệp Huyên trợ mắt: “Hai chúng ta đánh được sao?" Tiểu Ách lạnh giọng: “Không được cũng phải được”. Nhưng nghe nàng ta nói thì có vẻ là hai người hợp sức lại cũng đánh không được. Diệp Huyên nghĩ ngợi một hồi rồi nói: “Hay là cô giúp ta giữ chân ả, để ta đi tìm viện binh?" Tiểu Ách cười lạnh: “Ta cho ngươi hay, sống thì cùng sống, chết phải cùng chết, tự xem mà làm”. Diệp Huyên: “...” Tiểu Tháp bỗng lên tiếng: “Tiểu Ách, ngươi muốn đồng sinh cộng tử với Tiểu chủ sao? Oa, đừng nói là ngươi thích Tiểu chủ nha!" Tiểu Ách phát cáu quát lên: “Cái tháp rách nát! Câm mồm cho bà!" Tiểu Tháp bay lên tầng chín cười khúc khích: “Giỏi thì đánh ta nè!" Diệp Huyên: “...” Không lâu sau, từng tiếng nổ rền vang đã phát ra từ trong tháp Giới Ngục. Diệp Huyên đang muốn mở miệng thì Tiểu Ách đã dừng tay, ngẩng đầu lên một hồi rồi nheo mắt lại: “Có người đang giúp ngươi ngăn cản pháp tắc Tai Ách”. Diệp Huyên vội hỏi: “Là ai? Có phải đại ca ta không?" Tiểu Ách lắc đầu: “Là đại ca ngươi thì đã rút kiếm chẻ đôi con ả kia rồi, ở đó mà ngăn với chả cản”. Diệp Huyên cau mày: “Vậy thì là ai mới được?" Tiểu Ách: “Không phải người. Đối phương đang dùng trận pháp giúp ngươi”. Một tia khó hiểu lóe lên trong mắt Diệp Huyên: “Trận pháp ư?" Tiểu Ách nhìn hắn: “Không biết thật à?" Hắn lắc đầu: “Không”. Tiểu Ách nhìn hắn, cảm thấy cái mặt này trông không giống như đang nói láo. Mẹ nó! Tên này rốt cuộc có bao nhiêu người giúp đỡ mà cứ nườm nượp mãi không dứt vậy chứ?! Trong vũ trụ, Mục Tiểu Đao ngẩng lên với gương mặt lạnh lùng: “Kẻ nào chán sống đang ngăn cản lực lượng pháp tắc tai ách?"
Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Tiểu Ách cáu: “Ngươi tưởng ta sợ ả?" Diệp Huyên tròn mắt: “Tiểu Ách cô nương đương nhiên không sợ rồi, nhưng bây giờ cô vẫn còn bị trấn áp mà. Nếu ả ta thừa nước đục thả câu thì cô định làm gì đây?" Trong tháp Giới Ngục, sắc mặt Tiểu Ách xấu xí đến cùng cực. AdvertisementCon ả kia tuyệt đối sẽ thừa nước đục thả câu, sau đó nhục nhã nàng ta cho bõ ghét. Sắc mặt nàng ta càng trở nên xấu xí. Diệp Huyên vội nói: “Mau mau nghĩ cách đi!" AdvertisementTiểu Ách đơ mặt đáp: “Còn cách gì nữa? Làm thịt ả là xong!" Diệp Huyên trợ mắt: “Hai chúng ta đánh được sao?" Tiểu Ách lạnh giọng: “Không được cũng phải được”. Nhưng nghe nàng ta nói thì có vẻ là hai người hợp sức lại cũng đánh không được. Diệp Huyên nghĩ ngợi một hồi rồi nói: “Hay là cô giúp ta giữ chân ả, để ta đi tìm viện binh?" Tiểu Ách cười lạnh: “Ta cho ngươi hay, sống thì cùng sống, chết phải cùng chết, tự xem mà làm”. Diệp Huyên: “...” Tiểu Tháp bỗng lên tiếng: “Tiểu Ách, ngươi muốn đồng sinh cộng tử với Tiểu chủ sao? Oa, đừng nói là ngươi thích Tiểu chủ nha!" Tiểu Ách phát cáu quát lên: “Cái tháp rách nát! Câm mồm cho bà!" Tiểu Tháp bay lên tầng chín cười khúc khích: “Giỏi thì đánh ta nè!" Diệp Huyên: “...” Không lâu sau, từng tiếng nổ rền vang đã phát ra từ trong tháp Giới Ngục. Diệp Huyên đang muốn mở miệng thì Tiểu Ách đã dừng tay, ngẩng đầu lên một hồi rồi nheo mắt lại: “Có người đang giúp ngươi ngăn cản pháp tắc Tai Ách”. Diệp Huyên vội hỏi: “Là ai? Có phải đại ca ta không?" Tiểu Ách lắc đầu: “Là đại ca ngươi thì đã rút kiếm chẻ đôi con ả kia rồi, ở đó mà ngăn với chả cản”. Diệp Huyên cau mày: “Vậy thì là ai mới được?" Tiểu Ách: “Không phải người. Đối phương đang dùng trận pháp giúp ngươi”. Một tia khó hiểu lóe lên trong mắt Diệp Huyên: “Trận pháp ư?" Tiểu Ách nhìn hắn: “Không biết thật à?" Hắn lắc đầu: “Không”. Tiểu Ách nhìn hắn, cảm thấy cái mặt này trông không giống như đang nói láo. Mẹ nó! Tên này rốt cuộc có bao nhiêu người giúp đỡ mà cứ nườm nượp mãi không dứt vậy chứ?! Trong vũ trụ, Mục Tiểu Đao ngẩng lên với gương mặt lạnh lùng: “Kẻ nào chán sống đang ngăn cản lực lượng pháp tắc tai ách?"
Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Tiểu Ách cáu: “Ngươi tưởng ta sợ ả?" Diệp Huyên tròn mắt: “Tiểu Ách cô nương đương nhiên không sợ rồi, nhưng bây giờ cô vẫn còn bị trấn áp mà. Nếu ả ta thừa nước đục thả câu thì cô định làm gì đây?" Trong tháp Giới Ngục, sắc mặt Tiểu Ách xấu xí đến cùng cực. AdvertisementCon ả kia tuyệt đối sẽ thừa nước đục thả câu, sau đó nhục nhã nàng ta cho bõ ghét. Sắc mặt nàng ta càng trở nên xấu xí. Diệp Huyên vội nói: “Mau mau nghĩ cách đi!" AdvertisementTiểu Ách đơ mặt đáp: “Còn cách gì nữa? Làm thịt ả là xong!" Diệp Huyên trợ mắt: “Hai chúng ta đánh được sao?" Tiểu Ách lạnh giọng: “Không được cũng phải được”. Nhưng nghe nàng ta nói thì có vẻ là hai người hợp sức lại cũng đánh không được. Diệp Huyên nghĩ ngợi một hồi rồi nói: “Hay là cô giúp ta giữ chân ả, để ta đi tìm viện binh?" Tiểu Ách cười lạnh: “Ta cho ngươi hay, sống thì cùng sống, chết phải cùng chết, tự xem mà làm”. Diệp Huyên: “...” Tiểu Tháp bỗng lên tiếng: “Tiểu Ách, ngươi muốn đồng sinh cộng tử với Tiểu chủ sao? Oa, đừng nói là ngươi thích Tiểu chủ nha!" Tiểu Ách phát cáu quát lên: “Cái tháp rách nát! Câm mồm cho bà!" Tiểu Tháp bay lên tầng chín cười khúc khích: “Giỏi thì đánh ta nè!" Diệp Huyên: “...” Không lâu sau, từng tiếng nổ rền vang đã phát ra từ trong tháp Giới Ngục. Diệp Huyên đang muốn mở miệng thì Tiểu Ách đã dừng tay, ngẩng đầu lên một hồi rồi nheo mắt lại: “Có người đang giúp ngươi ngăn cản pháp tắc Tai Ách”. Diệp Huyên vội hỏi: “Là ai? Có phải đại ca ta không?" Tiểu Ách lắc đầu: “Là đại ca ngươi thì đã rút kiếm chẻ đôi con ả kia rồi, ở đó mà ngăn với chả cản”. Diệp Huyên cau mày: “Vậy thì là ai mới được?" Tiểu Ách: “Không phải người. Đối phương đang dùng trận pháp giúp ngươi”. Một tia khó hiểu lóe lên trong mắt Diệp Huyên: “Trận pháp ư?" Tiểu Ách nhìn hắn: “Không biết thật à?" Hắn lắc đầu: “Không”. Tiểu Ách nhìn hắn, cảm thấy cái mặt này trông không giống như đang nói láo. Mẹ nó! Tên này rốt cuộc có bao nhiêu người giúp đỡ mà cứ nườm nượp mãi không dứt vậy chứ?! Trong vũ trụ, Mục Tiểu Đao ngẩng lên với gương mặt lạnh lùng: “Kẻ nào chán sống đang ngăn cản lực lượng pháp tắc tai ách?"