Thanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm.
Chương 5899
Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Diệp Huyên nhìn Mục Tiểu Đao, đột nhiên rút kiếm chém ra một nhát! Thuật rút kiếm! AdvertisementThuật rút kiếm lúc này đã hoàn toàn khác với thuật rút kiếm lúc trước. Bởi vì bây giờ hắn đã là Phàm Cảnh! Một kiếm hạ xuống, thiên địa nứt lìa! AdvertisementXa xa, Mục Tiểu Đao xoè lòng bàn tay, phi đao trong tay ả ta đột nhiên bay ra. Phập! Một âm thanh xé rách chói tay vang lên. Thanh phi đao chém thẳng vào mũi kiếm của Diệp Huyên. Bùm! Trước mặt Diệp Huyên có một vùng kiếm quang chợt nổ tung, còn hắn thì bị đẩy lùi cả mấy nghìn trượng. Sau khi dừng lại cánh tay hắn tê rần, đồng thời khoé miệng cũng có giọt máu chầm chậm trào ra. Ở nơi xa, Mục Tiểu Đao xoè tay rồi một thanh phi đao xuất hiện trong lòng bàn tay, ả ta chậm rãi đi về phía Diệp Huyên, cười bảo: “Có phải rất tuyệt vọng không? Muốn cứu nàng ta nhưng lại không làm được gì!” Diệp Huyên cười nhẹ: “Ta chợt phát hiện cái gọi là trật tự của các cô rất rác rưởi”. Hai ngón tay Mục Tiểu Đao kẹp lấy phi đao, ả ta nhìn Diệp Huyên: “Ngươi đang chất vấn Thần Đình Vũ Trụ của chúng ta sao?” Diệp Huyên nhìn Mục Tiểu Đao, hắn cầm kiếm chỉ vào ả ta: “Đúng”. Dứt lời, hắn đột nhiên lao về phía trước, vọt tới trước mặt Mục Tiểu Đao rồi chém ra một kiếm. Trong lòng bàn tay Mục Tiểu Đao, thanh phi đao đã hoá thành một tia đao mang rồi bay ra ngoài. Bùm! Một khoảng kiếm quang lại vỡ tan, Diệp Huyên bị đẩy lùi cả chục nghìn trượng, nhưng đúng lúc này một thanh kiếm chợt xuất hiện trước mặt Mục Tiểu Đao không báo trước. Thuấn Sát Nhất Kiếm! Vẻ mặt Mục Tiểu Đao bình tĩnh, ả ta hơi nghiêng đầu né tránh nhát kiếm cách mình rất gần một lần nữa, cùng lúc đó phi đao trong tay ả ta đã bay ra. Diệp Huyên ở nơi xa chặn lại nhát kiếm đó. Ầm!
Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Diệp Huyên nhìn Mục Tiểu Đao, đột nhiên rút kiếm chém ra một nhát! Thuật rút kiếm! AdvertisementThuật rút kiếm lúc này đã hoàn toàn khác với thuật rút kiếm lúc trước. Bởi vì bây giờ hắn đã là Phàm Cảnh! Một kiếm hạ xuống, thiên địa nứt lìa! AdvertisementXa xa, Mục Tiểu Đao xoè lòng bàn tay, phi đao trong tay ả ta đột nhiên bay ra. Phập! Một âm thanh xé rách chói tay vang lên. Thanh phi đao chém thẳng vào mũi kiếm của Diệp Huyên. Bùm! Trước mặt Diệp Huyên có một vùng kiếm quang chợt nổ tung, còn hắn thì bị đẩy lùi cả mấy nghìn trượng. Sau khi dừng lại cánh tay hắn tê rần, đồng thời khoé miệng cũng có giọt máu chầm chậm trào ra. Ở nơi xa, Mục Tiểu Đao xoè tay rồi một thanh phi đao xuất hiện trong lòng bàn tay, ả ta chậm rãi đi về phía Diệp Huyên, cười bảo: “Có phải rất tuyệt vọng không? Muốn cứu nàng ta nhưng lại không làm được gì!” Diệp Huyên cười nhẹ: “Ta chợt phát hiện cái gọi là trật tự của các cô rất rác rưởi”. Hai ngón tay Mục Tiểu Đao kẹp lấy phi đao, ả ta nhìn Diệp Huyên: “Ngươi đang chất vấn Thần Đình Vũ Trụ của chúng ta sao?” Diệp Huyên nhìn Mục Tiểu Đao, hắn cầm kiếm chỉ vào ả ta: “Đúng”. Dứt lời, hắn đột nhiên lao về phía trước, vọt tới trước mặt Mục Tiểu Đao rồi chém ra một kiếm. Trong lòng bàn tay Mục Tiểu Đao, thanh phi đao đã hoá thành một tia đao mang rồi bay ra ngoài. Bùm! Một khoảng kiếm quang lại vỡ tan, Diệp Huyên bị đẩy lùi cả chục nghìn trượng, nhưng đúng lúc này một thanh kiếm chợt xuất hiện trước mặt Mục Tiểu Đao không báo trước. Thuấn Sát Nhất Kiếm! Vẻ mặt Mục Tiểu Đao bình tĩnh, ả ta hơi nghiêng đầu né tránh nhát kiếm cách mình rất gần một lần nữa, cùng lúc đó phi đao trong tay ả ta đã bay ra. Diệp Huyên ở nơi xa chặn lại nhát kiếm đó. Ầm!
Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Diệp Huyên nhìn Mục Tiểu Đao, đột nhiên rút kiếm chém ra một nhát! Thuật rút kiếm! AdvertisementThuật rút kiếm lúc này đã hoàn toàn khác với thuật rút kiếm lúc trước. Bởi vì bây giờ hắn đã là Phàm Cảnh! Một kiếm hạ xuống, thiên địa nứt lìa! AdvertisementXa xa, Mục Tiểu Đao xoè lòng bàn tay, phi đao trong tay ả ta đột nhiên bay ra. Phập! Một âm thanh xé rách chói tay vang lên. Thanh phi đao chém thẳng vào mũi kiếm của Diệp Huyên. Bùm! Trước mặt Diệp Huyên có một vùng kiếm quang chợt nổ tung, còn hắn thì bị đẩy lùi cả mấy nghìn trượng. Sau khi dừng lại cánh tay hắn tê rần, đồng thời khoé miệng cũng có giọt máu chầm chậm trào ra. Ở nơi xa, Mục Tiểu Đao xoè tay rồi một thanh phi đao xuất hiện trong lòng bàn tay, ả ta chậm rãi đi về phía Diệp Huyên, cười bảo: “Có phải rất tuyệt vọng không? Muốn cứu nàng ta nhưng lại không làm được gì!” Diệp Huyên cười nhẹ: “Ta chợt phát hiện cái gọi là trật tự của các cô rất rác rưởi”. Hai ngón tay Mục Tiểu Đao kẹp lấy phi đao, ả ta nhìn Diệp Huyên: “Ngươi đang chất vấn Thần Đình Vũ Trụ của chúng ta sao?” Diệp Huyên nhìn Mục Tiểu Đao, hắn cầm kiếm chỉ vào ả ta: “Đúng”. Dứt lời, hắn đột nhiên lao về phía trước, vọt tới trước mặt Mục Tiểu Đao rồi chém ra một kiếm. Trong lòng bàn tay Mục Tiểu Đao, thanh phi đao đã hoá thành một tia đao mang rồi bay ra ngoài. Bùm! Một khoảng kiếm quang lại vỡ tan, Diệp Huyên bị đẩy lùi cả chục nghìn trượng, nhưng đúng lúc này một thanh kiếm chợt xuất hiện trước mặt Mục Tiểu Đao không báo trước. Thuấn Sát Nhất Kiếm! Vẻ mặt Mục Tiểu Đao bình tĩnh, ả ta hơi nghiêng đầu né tránh nhát kiếm cách mình rất gần một lần nữa, cùng lúc đó phi đao trong tay ả ta đã bay ra. Diệp Huyên ở nơi xa chặn lại nhát kiếm đó. Ầm!