Thanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm.
Chương 5901
Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Sau khi dừng lại, Mục Tiểu Đao nhìn phi đao bị thủng của mình với vẻ không thể tin được: “Thế này…” Nói rồi ả ta nhìn Diệp Huyên, không dám tin: “Huyết mạch gì mà nghịch thiên vậy?” AdvertisementDiệp Huyên không nhiều lời, lại tiến về phía trước, sau đó một kiếm khác tấn công về phía Mục Tiểu Đao. Trong mắt Mục Tiểu Đao hiện lên vẻ tàn bạo: “Bà đây không tin không đánh lại ngươi!” AdvertisementDứt lời, ả ta tiến lên một bước, phi đao trong tay bay ra: “Phá thương khung!” Phá quân! Một đao này bay ra, cả thiên địa đều trở nên hư ảo. Diệp Huyên ở đằng xa rút kiếm khỏi vỏ, giây tiếp theo hắn chém ra một kiếm. Thuật rút kiếm! Một kiếm chém ra, không gian trong bán kính hàng trăm nghìn trượng đều nổ tung. Bùm! Một kiếm của Diệp Huyên ép phi đao của Mục Tiểu Đao dừng lại, khoảnh khắc kiếm va chạm vào phi đao, không gian mấy trăm nghìn dặm xung quanh trở nên tối đen như mực. Thế giới này không chịu nổi sức mạnh của hai người. Đúng lúc này, Mục Tiểu Đao chợt biến mất. Gần như cùng lúc đó, Diệp Huyên đột nhiên quay người chém ra một kiếm. Ầm! Một bóng người bị chém lùi. Chính là Mục Tiểu Đao! Mà Diệp Huyên cũng lui ra xa hàng trăm trượng. Sau khi dừng lại, Diệp Huyên hướng kiếm xuống dưới, kiếm ý và khí tức mạnh mẽ trên người không ngừng phun ra như núi lửa! Xa xa, Mục Tiểu Đao nhìn chằm chằm Diệp Huyên, ả ta phát hiện khí tức của Diệp Huyên càng lúc càng tăng, giống như không có giới hạn. Mục Tiểu Đao nhíu chặt lông mày, rốt cuộc đây là huyết mạch gì mà nghịch thiên như thế! Quan trọng là, tuy Diệp Huyên là Phàm Cảnh nhưng cũng chỉ vừa mới đột phá mà thôi, khoảng cách với ả ta vẫn còn rất lớn.
Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Sau khi dừng lại, Mục Tiểu Đao nhìn phi đao bị thủng của mình với vẻ không thể tin được: “Thế này…” Nói rồi ả ta nhìn Diệp Huyên, không dám tin: “Huyết mạch gì mà nghịch thiên vậy?” AdvertisementDiệp Huyên không nhiều lời, lại tiến về phía trước, sau đó một kiếm khác tấn công về phía Mục Tiểu Đao. Trong mắt Mục Tiểu Đao hiện lên vẻ tàn bạo: “Bà đây không tin không đánh lại ngươi!” AdvertisementDứt lời, ả ta tiến lên một bước, phi đao trong tay bay ra: “Phá thương khung!” Phá quân! Một đao này bay ra, cả thiên địa đều trở nên hư ảo. Diệp Huyên ở đằng xa rút kiếm khỏi vỏ, giây tiếp theo hắn chém ra một kiếm. Thuật rút kiếm! Một kiếm chém ra, không gian trong bán kính hàng trăm nghìn trượng đều nổ tung. Bùm! Một kiếm của Diệp Huyên ép phi đao của Mục Tiểu Đao dừng lại, khoảnh khắc kiếm va chạm vào phi đao, không gian mấy trăm nghìn dặm xung quanh trở nên tối đen như mực. Thế giới này không chịu nổi sức mạnh của hai người. Đúng lúc này, Mục Tiểu Đao chợt biến mất. Gần như cùng lúc đó, Diệp Huyên đột nhiên quay người chém ra một kiếm. Ầm! Một bóng người bị chém lùi. Chính là Mục Tiểu Đao! Mà Diệp Huyên cũng lui ra xa hàng trăm trượng. Sau khi dừng lại, Diệp Huyên hướng kiếm xuống dưới, kiếm ý và khí tức mạnh mẽ trên người không ngừng phun ra như núi lửa! Xa xa, Mục Tiểu Đao nhìn chằm chằm Diệp Huyên, ả ta phát hiện khí tức của Diệp Huyên càng lúc càng tăng, giống như không có giới hạn. Mục Tiểu Đao nhíu chặt lông mày, rốt cuộc đây là huyết mạch gì mà nghịch thiên như thế! Quan trọng là, tuy Diệp Huyên là Phàm Cảnh nhưng cũng chỉ vừa mới đột phá mà thôi, khoảng cách với ả ta vẫn còn rất lớn.
Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Sau khi dừng lại, Mục Tiểu Đao nhìn phi đao bị thủng của mình với vẻ không thể tin được: “Thế này…” Nói rồi ả ta nhìn Diệp Huyên, không dám tin: “Huyết mạch gì mà nghịch thiên vậy?” AdvertisementDiệp Huyên không nhiều lời, lại tiến về phía trước, sau đó một kiếm khác tấn công về phía Mục Tiểu Đao. Trong mắt Mục Tiểu Đao hiện lên vẻ tàn bạo: “Bà đây không tin không đánh lại ngươi!” AdvertisementDứt lời, ả ta tiến lên một bước, phi đao trong tay bay ra: “Phá thương khung!” Phá quân! Một đao này bay ra, cả thiên địa đều trở nên hư ảo. Diệp Huyên ở đằng xa rút kiếm khỏi vỏ, giây tiếp theo hắn chém ra một kiếm. Thuật rút kiếm! Một kiếm chém ra, không gian trong bán kính hàng trăm nghìn trượng đều nổ tung. Bùm! Một kiếm của Diệp Huyên ép phi đao của Mục Tiểu Đao dừng lại, khoảnh khắc kiếm va chạm vào phi đao, không gian mấy trăm nghìn dặm xung quanh trở nên tối đen như mực. Thế giới này không chịu nổi sức mạnh của hai người. Đúng lúc này, Mục Tiểu Đao chợt biến mất. Gần như cùng lúc đó, Diệp Huyên đột nhiên quay người chém ra một kiếm. Ầm! Một bóng người bị chém lùi. Chính là Mục Tiểu Đao! Mà Diệp Huyên cũng lui ra xa hàng trăm trượng. Sau khi dừng lại, Diệp Huyên hướng kiếm xuống dưới, kiếm ý và khí tức mạnh mẽ trên người không ngừng phun ra như núi lửa! Xa xa, Mục Tiểu Đao nhìn chằm chằm Diệp Huyên, ả ta phát hiện khí tức của Diệp Huyên càng lúc càng tăng, giống như không có giới hạn. Mục Tiểu Đao nhíu chặt lông mày, rốt cuộc đây là huyết mạch gì mà nghịch thiên như thế! Quan trọng là, tuy Diệp Huyên là Phàm Cảnh nhưng cũng chỉ vừa mới đột phá mà thôi, khoảng cách với ả ta vẫn còn rất lớn.