Thanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm.
Chương 6111
Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Diệp Huyên tức giận nhìn Minh Thương: “Một tỷ ma tinh? Ngươi cho ăn mày à?” Minh Thương nhìn Diệp Huyên chằm chằm: “Hai tỷ”. Diệp Huyên lắc đầu: “Năm tỷ ma tinh. Một nghìn thần vật cấp bậc Thiên Vị, một vạn thần vật cấp bậc Thần Vị, thiếu một cái cũng không được”. AdvertisementMinh Thương siết chặt hai tay, sát ý trong mắt hắn ta như biến thành thực chất. Diệp Huyên ngẩng đầu nhìn trời: “Tia chớp này mà giáng xuống, Ma Đô Thành cũng có thể thể biến mất khỏi thế giới này”. Ma Thương chậm rãi nhắm hai mắt lại. AdvertisementBị cướp bóc như vậy, đối với Ma giới mà nói, quả thực vô cùng sỉ nhục. Đây là nỗi nhục mất nước! Mẹ nó, tên loài người này ức hiếp quá đáng. Nghĩ đến đây, Minh Thương quyết định cá chết lưới rách. Ngay lúc này, Diệp Huyên đột nhiên lại nói: “Ta là mượn thôi! Mượn mà! Ta có thể viết giấy nợ”. Nói rồi, hắn vội xé góc áo mình, sau đó viết giấy ghi nợ. Sau khi hắn viết xong thì khẽ điểm một cái, giấy ghi nợ kia bay đến trước mặt Minh Thương. Nhìn thấy giấy ghi nợ trước mắt, sát ý trong mắt Minh Thương cũng bớt đi chút, nếu là mượn, hình như cũng không phải quá mất mặt. Mượn và cướp, có khác biệt đấy! Minh Thương có chút do dự. Ngọc nát đá tan? Có phần không đáng. Bản thân một đám ma nhân lại đồng quy vu tận với một tên loài người, thiệt thòi bao nhiêu. Hơn nữa, ở đây còn có một linh mạch siêu cấp, nếu linh mạch này bị hủy thì sau này Ma giới cũng suy vong. Nghĩ đến đây, sát ý trong mắt Minh Thương cũng giảm bớt. Ngay lúc này, trên trời đột nhiên xuất hiện lốc xoáy khổng lồ, trong lốc xoáy đó, một huyết lôi kinh khủng đang ngưng tụ lại. Thấy vậy, Diệp Huyên và Minh Thương kia đều biến sắc. Minh Thương không biết đang nghĩ gì, vội điểm một ngón tay, mười máy nhẫn chứa đó xuất hiện trước mặt Diệp Huyên: “Tên loài người, đây là cho ngươi mượn, có biết chưa?” Diệp Huyên không nhìn mà đã nhận lấy nhẫn chứa đồ, sau đó nói: “Làm sao để đến Chấp Pháp Điện của Thần Đình Vũ Trụ? Minh Thương bấm tay chỉ, một truyền tống thạch đã rơi xuống trước mặt Diệp Huyên: “Mau cút đi… À, mau đi đi”. Diệp Huyên nhận lấy truyền tống thạch, lập tức bóp nát. Ầm. Diệp Huyên lập tức biến mất không thấy đâu.
Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Diệp Huyên tức giận nhìn Minh Thương: “Một tỷ ma tinh? Ngươi cho ăn mày à?” Minh Thương nhìn Diệp Huyên chằm chằm: “Hai tỷ”. Diệp Huyên lắc đầu: “Năm tỷ ma tinh. Một nghìn thần vật cấp bậc Thiên Vị, một vạn thần vật cấp bậc Thần Vị, thiếu một cái cũng không được”. AdvertisementMinh Thương siết chặt hai tay, sát ý trong mắt hắn ta như biến thành thực chất. Diệp Huyên ngẩng đầu nhìn trời: “Tia chớp này mà giáng xuống, Ma Đô Thành cũng có thể thể biến mất khỏi thế giới này”. Ma Thương chậm rãi nhắm hai mắt lại. AdvertisementBị cướp bóc như vậy, đối với Ma giới mà nói, quả thực vô cùng sỉ nhục. Đây là nỗi nhục mất nước! Mẹ nó, tên loài người này ức hiếp quá đáng. Nghĩ đến đây, Minh Thương quyết định cá chết lưới rách. Ngay lúc này, Diệp Huyên đột nhiên lại nói: “Ta là mượn thôi! Mượn mà! Ta có thể viết giấy nợ”. Nói rồi, hắn vội xé góc áo mình, sau đó viết giấy ghi nợ. Sau khi hắn viết xong thì khẽ điểm một cái, giấy ghi nợ kia bay đến trước mặt Minh Thương. Nhìn thấy giấy ghi nợ trước mắt, sát ý trong mắt Minh Thương cũng bớt đi chút, nếu là mượn, hình như cũng không phải quá mất mặt. Mượn và cướp, có khác biệt đấy! Minh Thương có chút do dự. Ngọc nát đá tan? Có phần không đáng. Bản thân một đám ma nhân lại đồng quy vu tận với một tên loài người, thiệt thòi bao nhiêu. Hơn nữa, ở đây còn có một linh mạch siêu cấp, nếu linh mạch này bị hủy thì sau này Ma giới cũng suy vong. Nghĩ đến đây, sát ý trong mắt Minh Thương cũng giảm bớt. Ngay lúc này, trên trời đột nhiên xuất hiện lốc xoáy khổng lồ, trong lốc xoáy đó, một huyết lôi kinh khủng đang ngưng tụ lại. Thấy vậy, Diệp Huyên và Minh Thương kia đều biến sắc. Minh Thương không biết đang nghĩ gì, vội điểm một ngón tay, mười máy nhẫn chứa đó xuất hiện trước mặt Diệp Huyên: “Tên loài người, đây là cho ngươi mượn, có biết chưa?” Diệp Huyên không nhìn mà đã nhận lấy nhẫn chứa đồ, sau đó nói: “Làm sao để đến Chấp Pháp Điện của Thần Đình Vũ Trụ? Minh Thương bấm tay chỉ, một truyền tống thạch đã rơi xuống trước mặt Diệp Huyên: “Mau cút đi… À, mau đi đi”. Diệp Huyên nhận lấy truyền tống thạch, lập tức bóp nát. Ầm. Diệp Huyên lập tức biến mất không thấy đâu.
Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Diệp Huyên tức giận nhìn Minh Thương: “Một tỷ ma tinh? Ngươi cho ăn mày à?” Minh Thương nhìn Diệp Huyên chằm chằm: “Hai tỷ”. Diệp Huyên lắc đầu: “Năm tỷ ma tinh. Một nghìn thần vật cấp bậc Thiên Vị, một vạn thần vật cấp bậc Thần Vị, thiếu một cái cũng không được”. AdvertisementMinh Thương siết chặt hai tay, sát ý trong mắt hắn ta như biến thành thực chất. Diệp Huyên ngẩng đầu nhìn trời: “Tia chớp này mà giáng xuống, Ma Đô Thành cũng có thể thể biến mất khỏi thế giới này”. Ma Thương chậm rãi nhắm hai mắt lại. AdvertisementBị cướp bóc như vậy, đối với Ma giới mà nói, quả thực vô cùng sỉ nhục. Đây là nỗi nhục mất nước! Mẹ nó, tên loài người này ức hiếp quá đáng. Nghĩ đến đây, Minh Thương quyết định cá chết lưới rách. Ngay lúc này, Diệp Huyên đột nhiên lại nói: “Ta là mượn thôi! Mượn mà! Ta có thể viết giấy nợ”. Nói rồi, hắn vội xé góc áo mình, sau đó viết giấy ghi nợ. Sau khi hắn viết xong thì khẽ điểm một cái, giấy ghi nợ kia bay đến trước mặt Minh Thương. Nhìn thấy giấy ghi nợ trước mắt, sát ý trong mắt Minh Thương cũng bớt đi chút, nếu là mượn, hình như cũng không phải quá mất mặt. Mượn và cướp, có khác biệt đấy! Minh Thương có chút do dự. Ngọc nát đá tan? Có phần không đáng. Bản thân một đám ma nhân lại đồng quy vu tận với một tên loài người, thiệt thòi bao nhiêu. Hơn nữa, ở đây còn có một linh mạch siêu cấp, nếu linh mạch này bị hủy thì sau này Ma giới cũng suy vong. Nghĩ đến đây, sát ý trong mắt Minh Thương cũng giảm bớt. Ngay lúc này, trên trời đột nhiên xuất hiện lốc xoáy khổng lồ, trong lốc xoáy đó, một huyết lôi kinh khủng đang ngưng tụ lại. Thấy vậy, Diệp Huyên và Minh Thương kia đều biến sắc. Minh Thương không biết đang nghĩ gì, vội điểm một ngón tay, mười máy nhẫn chứa đó xuất hiện trước mặt Diệp Huyên: “Tên loài người, đây là cho ngươi mượn, có biết chưa?” Diệp Huyên không nhìn mà đã nhận lấy nhẫn chứa đồ, sau đó nói: “Làm sao để đến Chấp Pháp Điện của Thần Đình Vũ Trụ? Minh Thương bấm tay chỉ, một truyền tống thạch đã rơi xuống trước mặt Diệp Huyên: “Mau cút đi… À, mau đi đi”. Diệp Huyên nhận lấy truyền tống thạch, lập tức bóp nát. Ầm. Diệp Huyên lập tức biến mất không thấy đâu.