Tác giả:

Thanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm.

Chương 6153

Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Ông ta ngắm nghía cô bé váy đen một hồi, khẽ nói: “Đúng là Ách thể”.  Thấy nàng ngẩng lên nhìn mình, ông ta cười nói: “Đừng sợ”.  Nhưng cô bé lại run rẩy hỏi: “Ta hại chết họ, ta là người xấu đúng không?”  AdvertisementNgười đàn ông lắc đầu: “Thể chất không quyết định một người là tốt hay xấu. Tuy họ vì ngươi mà bỏ mạng, nhưng ngươi lại không có ý định sát hại… Vì vậy, việc này không phải lỗi của ngươi. Nếu có thì lỗi nằm ở kiếp trước của ngươi, cũng là lỗi của ta. Những quy tắc và trật tự mà ta lập nên còn rất nhiều thiếu sót và lỗ hổng, đến nỗi có một vài cường giả nhiều lần tìm kiếm lỗ hổng ấy để trùng sinh, đồng thời giữ lại ký ức kiếp trước…”  Ông ta vươn tay ra: “Về với ta, ta sẽ bảo vệ ngươi”.  AdvertisementSau một hồi lâu nhìn ông ta, cô bé vươn tay ra, đặt vào tay đối phương.  Người đàn ông mỉm cười: “Chúng ta đi thôi”.  Cô bé gật đầu.  Cứ thế, người đàn ông dẫn hai cô bé cùng đi, được một hồi thì quay lại, khẽ thì thầm về phía thôn làng.  “Cái chết của các ngươi là tai bay vạ gió. Kiếp sau quá lâu, ta ban cho các ngươi được sống thêm một đời”.  Lời vừa ra, bầu trời trên thôn làng bỗng dưng rung động. Một khắc sau, vô số mảnh vụn linh hồn ngưng tụ lại thành hình dạng trên cao rồi nhập vào những thi thể bên dưới. Không bao lâu sau, từng người từng người trong thôn đứng dậy.  Người đàn ông thu hồi ánh mắt, tiếp tục dắt hai cô bé đi xa.  Cô bé váy trắng nghiêng đầu hỏi: “Chủ nhân, cho dù có sống, bọn họ nhiều nhất cũng chỉ sống được thêm mấy chục năm mà thôi”.  Người đàn ông khẽ khàng xoa đầu cô bé, cười nói: “Đạo Nhất, ngươi lớn nhất trong nhà, phải hiểu được điều này: cho dù chỉ sống được thêm một ngày thì cũng là quyền lợi của họ, chúng ta không nên tước đoạt nó”.  Đạo Nhất chớp chớp mắt: “Nhưng giết chóc lại có ở rất nhiều nơi”.  Người đàn ông cười: “Cứ chậm rãi mà thay đổi”.  Đạo Nhất do dự một hồi, nói: “Nhân tính và nhân tâm, rất khó thay đổi”.  Người đàn ông cười: “Từ từ sẽ đến”.  Đạo Nhất khẽ gật đầu: “Vâng”.  Cô bé bên phải người đàn ông bỗng nhìn vào người gỗ trong tay Đạo Nhất: “Ta có thể mượn chơi một chút được không?”  Đạo Nhất lập tức trừng mắt: “Không cho!”  Cô bé nghe vậy bèn ủ rũ cúi đầu, không dám nói gì nữa.  Người đàn ông cười: “Lúc về ta sẽ đẽo cho ngươi một con”.  Cô bé nhìn lên: “Thật ạ?”  Ông ta vươn tay xoa đầu nàng: “Thật”.  Khóe môi nàng khe khẽ cong lên…  Ba người nhanh chóng biến mất. 

Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Ông ta ngắm nghía cô bé váy đen một hồi, khẽ nói: “Đúng là Ách thể”.  Thấy nàng ngẩng lên nhìn mình, ông ta cười nói: “Đừng sợ”.  Nhưng cô bé lại run rẩy hỏi: “Ta hại chết họ, ta là người xấu đúng không?”  AdvertisementNgười đàn ông lắc đầu: “Thể chất không quyết định một người là tốt hay xấu. Tuy họ vì ngươi mà bỏ mạng, nhưng ngươi lại không có ý định sát hại… Vì vậy, việc này không phải lỗi của ngươi. Nếu có thì lỗi nằm ở kiếp trước của ngươi, cũng là lỗi của ta. Những quy tắc và trật tự mà ta lập nên còn rất nhiều thiếu sót và lỗ hổng, đến nỗi có một vài cường giả nhiều lần tìm kiếm lỗ hổng ấy để trùng sinh, đồng thời giữ lại ký ức kiếp trước…”  Ông ta vươn tay ra: “Về với ta, ta sẽ bảo vệ ngươi”.  AdvertisementSau một hồi lâu nhìn ông ta, cô bé vươn tay ra, đặt vào tay đối phương.  Người đàn ông mỉm cười: “Chúng ta đi thôi”.  Cô bé gật đầu.  Cứ thế, người đàn ông dẫn hai cô bé cùng đi, được một hồi thì quay lại, khẽ thì thầm về phía thôn làng.  “Cái chết của các ngươi là tai bay vạ gió. Kiếp sau quá lâu, ta ban cho các ngươi được sống thêm một đời”.  Lời vừa ra, bầu trời trên thôn làng bỗng dưng rung động. Một khắc sau, vô số mảnh vụn linh hồn ngưng tụ lại thành hình dạng trên cao rồi nhập vào những thi thể bên dưới. Không bao lâu sau, từng người từng người trong thôn đứng dậy.  Người đàn ông thu hồi ánh mắt, tiếp tục dắt hai cô bé đi xa.  Cô bé váy trắng nghiêng đầu hỏi: “Chủ nhân, cho dù có sống, bọn họ nhiều nhất cũng chỉ sống được thêm mấy chục năm mà thôi”.  Người đàn ông khẽ khàng xoa đầu cô bé, cười nói: “Đạo Nhất, ngươi lớn nhất trong nhà, phải hiểu được điều này: cho dù chỉ sống được thêm một ngày thì cũng là quyền lợi của họ, chúng ta không nên tước đoạt nó”.  Đạo Nhất chớp chớp mắt: “Nhưng giết chóc lại có ở rất nhiều nơi”.  Người đàn ông cười: “Cứ chậm rãi mà thay đổi”.  Đạo Nhất do dự một hồi, nói: “Nhân tính và nhân tâm, rất khó thay đổi”.  Người đàn ông cười: “Từ từ sẽ đến”.  Đạo Nhất khẽ gật đầu: “Vâng”.  Cô bé bên phải người đàn ông bỗng nhìn vào người gỗ trong tay Đạo Nhất: “Ta có thể mượn chơi một chút được không?”  Đạo Nhất lập tức trừng mắt: “Không cho!”  Cô bé nghe vậy bèn ủ rũ cúi đầu, không dám nói gì nữa.  Người đàn ông cười: “Lúc về ta sẽ đẽo cho ngươi một con”.  Cô bé nhìn lên: “Thật ạ?”  Ông ta vươn tay xoa đầu nàng: “Thật”.  Khóe môi nàng khe khẽ cong lên…  Ba người nhanh chóng biến mất. 

Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Ông ta ngắm nghía cô bé váy đen một hồi, khẽ nói: “Đúng là Ách thể”.  Thấy nàng ngẩng lên nhìn mình, ông ta cười nói: “Đừng sợ”.  Nhưng cô bé lại run rẩy hỏi: “Ta hại chết họ, ta là người xấu đúng không?”  AdvertisementNgười đàn ông lắc đầu: “Thể chất không quyết định một người là tốt hay xấu. Tuy họ vì ngươi mà bỏ mạng, nhưng ngươi lại không có ý định sát hại… Vì vậy, việc này không phải lỗi của ngươi. Nếu có thì lỗi nằm ở kiếp trước của ngươi, cũng là lỗi của ta. Những quy tắc và trật tự mà ta lập nên còn rất nhiều thiếu sót và lỗ hổng, đến nỗi có một vài cường giả nhiều lần tìm kiếm lỗ hổng ấy để trùng sinh, đồng thời giữ lại ký ức kiếp trước…”  Ông ta vươn tay ra: “Về với ta, ta sẽ bảo vệ ngươi”.  AdvertisementSau một hồi lâu nhìn ông ta, cô bé vươn tay ra, đặt vào tay đối phương.  Người đàn ông mỉm cười: “Chúng ta đi thôi”.  Cô bé gật đầu.  Cứ thế, người đàn ông dẫn hai cô bé cùng đi, được một hồi thì quay lại, khẽ thì thầm về phía thôn làng.  “Cái chết của các ngươi là tai bay vạ gió. Kiếp sau quá lâu, ta ban cho các ngươi được sống thêm một đời”.  Lời vừa ra, bầu trời trên thôn làng bỗng dưng rung động. Một khắc sau, vô số mảnh vụn linh hồn ngưng tụ lại thành hình dạng trên cao rồi nhập vào những thi thể bên dưới. Không bao lâu sau, từng người từng người trong thôn đứng dậy.  Người đàn ông thu hồi ánh mắt, tiếp tục dắt hai cô bé đi xa.  Cô bé váy trắng nghiêng đầu hỏi: “Chủ nhân, cho dù có sống, bọn họ nhiều nhất cũng chỉ sống được thêm mấy chục năm mà thôi”.  Người đàn ông khẽ khàng xoa đầu cô bé, cười nói: “Đạo Nhất, ngươi lớn nhất trong nhà, phải hiểu được điều này: cho dù chỉ sống được thêm một ngày thì cũng là quyền lợi của họ, chúng ta không nên tước đoạt nó”.  Đạo Nhất chớp chớp mắt: “Nhưng giết chóc lại có ở rất nhiều nơi”.  Người đàn ông cười: “Cứ chậm rãi mà thay đổi”.  Đạo Nhất do dự một hồi, nói: “Nhân tính và nhân tâm, rất khó thay đổi”.  Người đàn ông cười: “Từ từ sẽ đến”.  Đạo Nhất khẽ gật đầu: “Vâng”.  Cô bé bên phải người đàn ông bỗng nhìn vào người gỗ trong tay Đạo Nhất: “Ta có thể mượn chơi một chút được không?”  Đạo Nhất lập tức trừng mắt: “Không cho!”  Cô bé nghe vậy bèn ủ rũ cúi đầu, không dám nói gì nữa.  Người đàn ông cười: “Lúc về ta sẽ đẽo cho ngươi một con”.  Cô bé nhìn lên: “Thật ạ?”  Ông ta vươn tay xoa đầu nàng: “Thật”.  Khóe môi nàng khe khẽ cong lên…  Ba người nhanh chóng biến mất. 

Chương 6153