Thanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm.
Chương 6177
Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Sau khi cô bé xuất hiện vẫn luôn nhìn chằm chằm Diệp Huyên! Võ Kha nhìn ông lão: “Đây là phu quân của ta!” Phu quân! AdvertisementNghe vậy, Diệp Huyên ngây người. Ông lão càng nhíu chặt mày hơn! Ông ta nhìn về phía Diệp Huyên, sau đó, chân mày của ông ta dần giãn ra: “Phá Phàm… Chỉ từng này tuổi đã đạt tới Phá Phàm, đúng là không tệ!” AdvertisementSau đó, ông ta im lặng một lát rồi hỏi: “Phụ mẫu ngươi làm gì?” Diệp Huyên hơi ngơ ngác. Phụ mẫu làm gì? Hắn không biết nên trả lời thế nào. Lúc này, Võ Kha đột nhiên nói: “Nói đúng sự thật là được!” Diệp Huyên ngẫm nghĩ một lát rồi đáp: “Phụ thân ta là kiếm tu, thích ngao du khắp nơi, ta cũng không biết cụ thể ông ấy làm gì…” Nghe vậy, ông lão hơi nhíu mày. Cái Võ tộc cần không phải một thiên tài, mà là một thế lực viện trợ mạnh mẽ. Nghĩ thế, ông lão nhìn về phía Võ Kha: “Nếu ngươi đồng ý hôn ước với Nam Ly tộc, ta sẽ ra tay cứu hắn!” Nghe vậy, sắc mặt Diệp Huyên lập tức trở nên hơi khó coi, thì ra khi nãy ông già này hỏi phụ mẫu là hỏi gia thế của hắn! Võ Kha nhìn ông lão: “Hắn rất xuất sắc mà, không phải sao?” Ông lão lắc đầu: “Một người xuất sắc cũng chẳng có ý nghĩa gì lớn! Cái chúng ta cần là một thế lực viện trợ mạnh mẽ!” Võ Kha nhìn về phía Diệp Huyên: “Rốt cuộc phụ thân người làm gì?” Diệp Huyên hơi bất đắc dĩ: “Ta chỉ biết ông ấy là một kiếm tu, nhưng dù chỉ có một mình, ông ấy vẫn đánh nhau rất giỏi”. Ông lão nhìn về phía Diệp Huyên: “Một người dù có đánh nhau giỏi hơn nữa cũng có ý nghĩa gì đâu? Chàng trai trẻ, ngươi rất giỏi, chỉ từng này tuổi đã đạt tới Phá Phàm, tiền đồ sau này không thể đo lường! Nhưng ngươi phải hiểu một điều, thế giới này không nhìn thiên phú và cố gắng, vì nó có giới hạn. Thời đại này xem trọng bối cảnh, không có bối cảnh mạnh mẽ, một người có cố gắng đến mấy cũng có thể đấu lại những tên con nhà giàu kia sao? Vì điểm xuất phát của người ta đã là điểm cuối mà cả đời ngươi cũng không thể sánh bằng rồi”. Diệp Huyên: “…” Ông lão lại nói: “Chàng trai trẻ, ta cũng không vòng vo với ngươi nữa, dù ngươi rất ưu tú, nhưng gia thế của ngươi không xứng với Võ tộc ta!” Diệp Huyên kéo ống tay áo của Võ Kha: “Võ tộc còn lợi hại hơn cả Thần Đình Vũ Trụ sao?” Võ Kha lắc đầu: “Không!”
Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Sau khi cô bé xuất hiện vẫn luôn nhìn chằm chằm Diệp Huyên! Võ Kha nhìn ông lão: “Đây là phu quân của ta!” Phu quân! AdvertisementNghe vậy, Diệp Huyên ngây người. Ông lão càng nhíu chặt mày hơn! Ông ta nhìn về phía Diệp Huyên, sau đó, chân mày của ông ta dần giãn ra: “Phá Phàm… Chỉ từng này tuổi đã đạt tới Phá Phàm, đúng là không tệ!” AdvertisementSau đó, ông ta im lặng một lát rồi hỏi: “Phụ mẫu ngươi làm gì?” Diệp Huyên hơi ngơ ngác. Phụ mẫu làm gì? Hắn không biết nên trả lời thế nào. Lúc này, Võ Kha đột nhiên nói: “Nói đúng sự thật là được!” Diệp Huyên ngẫm nghĩ một lát rồi đáp: “Phụ thân ta là kiếm tu, thích ngao du khắp nơi, ta cũng không biết cụ thể ông ấy làm gì…” Nghe vậy, ông lão hơi nhíu mày. Cái Võ tộc cần không phải một thiên tài, mà là một thế lực viện trợ mạnh mẽ. Nghĩ thế, ông lão nhìn về phía Võ Kha: “Nếu ngươi đồng ý hôn ước với Nam Ly tộc, ta sẽ ra tay cứu hắn!” Nghe vậy, sắc mặt Diệp Huyên lập tức trở nên hơi khó coi, thì ra khi nãy ông già này hỏi phụ mẫu là hỏi gia thế của hắn! Võ Kha nhìn ông lão: “Hắn rất xuất sắc mà, không phải sao?” Ông lão lắc đầu: “Một người xuất sắc cũng chẳng có ý nghĩa gì lớn! Cái chúng ta cần là một thế lực viện trợ mạnh mẽ!” Võ Kha nhìn về phía Diệp Huyên: “Rốt cuộc phụ thân người làm gì?” Diệp Huyên hơi bất đắc dĩ: “Ta chỉ biết ông ấy là một kiếm tu, nhưng dù chỉ có một mình, ông ấy vẫn đánh nhau rất giỏi”. Ông lão nhìn về phía Diệp Huyên: “Một người dù có đánh nhau giỏi hơn nữa cũng có ý nghĩa gì đâu? Chàng trai trẻ, ngươi rất giỏi, chỉ từng này tuổi đã đạt tới Phá Phàm, tiền đồ sau này không thể đo lường! Nhưng ngươi phải hiểu một điều, thế giới này không nhìn thiên phú và cố gắng, vì nó có giới hạn. Thời đại này xem trọng bối cảnh, không có bối cảnh mạnh mẽ, một người có cố gắng đến mấy cũng có thể đấu lại những tên con nhà giàu kia sao? Vì điểm xuất phát của người ta đã là điểm cuối mà cả đời ngươi cũng không thể sánh bằng rồi”. Diệp Huyên: “…” Ông lão lại nói: “Chàng trai trẻ, ta cũng không vòng vo với ngươi nữa, dù ngươi rất ưu tú, nhưng gia thế của ngươi không xứng với Võ tộc ta!” Diệp Huyên kéo ống tay áo của Võ Kha: “Võ tộc còn lợi hại hơn cả Thần Đình Vũ Trụ sao?” Võ Kha lắc đầu: “Không!”
Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Sau khi cô bé xuất hiện vẫn luôn nhìn chằm chằm Diệp Huyên! Võ Kha nhìn ông lão: “Đây là phu quân của ta!” Phu quân! AdvertisementNghe vậy, Diệp Huyên ngây người. Ông lão càng nhíu chặt mày hơn! Ông ta nhìn về phía Diệp Huyên, sau đó, chân mày của ông ta dần giãn ra: “Phá Phàm… Chỉ từng này tuổi đã đạt tới Phá Phàm, đúng là không tệ!” AdvertisementSau đó, ông ta im lặng một lát rồi hỏi: “Phụ mẫu ngươi làm gì?” Diệp Huyên hơi ngơ ngác. Phụ mẫu làm gì? Hắn không biết nên trả lời thế nào. Lúc này, Võ Kha đột nhiên nói: “Nói đúng sự thật là được!” Diệp Huyên ngẫm nghĩ một lát rồi đáp: “Phụ thân ta là kiếm tu, thích ngao du khắp nơi, ta cũng không biết cụ thể ông ấy làm gì…” Nghe vậy, ông lão hơi nhíu mày. Cái Võ tộc cần không phải một thiên tài, mà là một thế lực viện trợ mạnh mẽ. Nghĩ thế, ông lão nhìn về phía Võ Kha: “Nếu ngươi đồng ý hôn ước với Nam Ly tộc, ta sẽ ra tay cứu hắn!” Nghe vậy, sắc mặt Diệp Huyên lập tức trở nên hơi khó coi, thì ra khi nãy ông già này hỏi phụ mẫu là hỏi gia thế của hắn! Võ Kha nhìn ông lão: “Hắn rất xuất sắc mà, không phải sao?” Ông lão lắc đầu: “Một người xuất sắc cũng chẳng có ý nghĩa gì lớn! Cái chúng ta cần là một thế lực viện trợ mạnh mẽ!” Võ Kha nhìn về phía Diệp Huyên: “Rốt cuộc phụ thân người làm gì?” Diệp Huyên hơi bất đắc dĩ: “Ta chỉ biết ông ấy là một kiếm tu, nhưng dù chỉ có một mình, ông ấy vẫn đánh nhau rất giỏi”. Ông lão nhìn về phía Diệp Huyên: “Một người dù có đánh nhau giỏi hơn nữa cũng có ý nghĩa gì đâu? Chàng trai trẻ, ngươi rất giỏi, chỉ từng này tuổi đã đạt tới Phá Phàm, tiền đồ sau này không thể đo lường! Nhưng ngươi phải hiểu một điều, thế giới này không nhìn thiên phú và cố gắng, vì nó có giới hạn. Thời đại này xem trọng bối cảnh, không có bối cảnh mạnh mẽ, một người có cố gắng đến mấy cũng có thể đấu lại những tên con nhà giàu kia sao? Vì điểm xuất phát của người ta đã là điểm cuối mà cả đời ngươi cũng không thể sánh bằng rồi”. Diệp Huyên: “…” Ông lão lại nói: “Chàng trai trẻ, ta cũng không vòng vo với ngươi nữa, dù ngươi rất ưu tú, nhưng gia thế của ngươi không xứng với Võ tộc ta!” Diệp Huyên kéo ống tay áo của Võ Kha: “Võ tộc còn lợi hại hơn cả Thần Đình Vũ Trụ sao?” Võ Kha lắc đầu: “Không!”