Tác giả:

Thanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm.

Chương 6182

Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Nghĩ đến đây, Diệp Huyên quay đầu nhìn về phía Võ Kha, dùng huyền khí truyền âm: “Tiểu Kha, cô nói xem ta có thể giả mạo làm người sáng lập của Thần Đình Vũ Trụ không?”  Võ Kha nheo mắt, không nói gì.  Diệp Huyên lại hỏi: “Có thể chứ?”  AdvertisementVõ Kha ngẫm nghĩ một lát rồi gật đầu: “Có lẽ có thể thử xem!”  Diệp Huyên cười hì hì, đang muốn đáp lời thì chợt nghĩ đến điều gì, hắn đột nhiên nói: “Không ổn! Thanh Nhi và tiên tổ của ta vẫn còn ở Thần Đình Vũ Trụ!”  Dứt lời, hắn nhìn cô bé trong lòng mình: “Có thể đánh nhau giúp ta không?”  AdvertisementCô bé ngẩng đầu nhìn về phía Diệp Huyên: “Giết… ai?”   Diệp Huyên chớp mắt: “Giết ai cũng được sao?”  Cô bé gật đầu: “Kể… cả… ta…”  Diệp Huyên: “…”  Võ Kha ở bên cạnh lắc đầu, thầm thở dài: “Thần Đình Vũ Trụ tiêu đời rồi!”  Hai người nhanh chóng biến mất.  Sau khi ba người biến mất, một cô gái đột nhiên xuất hiện, cô gái mặc váy hoa xanh lục, mái tóc dài buộc thành đuôi ngựa, dài tới tận mông, tay phải nàng ta chắp sau lưng, nàng ta nhìn về phía xa, một lát sau, nàng ta khẽ nói: “Đến muộn rồi!”  Dứt lời, nàng ta đột nhiên nhìn về phía Bất Tử lão nhân ở cách đó không xa, lúc này Bất Tử lão nhân đã đầu lìa khỏi xác, linh hồn tiêu tán.  Chết thê thảm!  Cô gái đột nhiên mở lòng bàn tay, sau đó nhẹ nhàng nắm lại: “Hội tụ!”  Dứt lời, không gian phía xa chợt rung lên, một khắc sau, vô số ánh sao màu xanh bay tới từ xung quanh, dần dần, những ánh sao đó ngưng tụ thành một linh hồn!  Linh hồn của Bất Tử lão nhân!  Sau khi linh hồn được hội tụ lại, trong mắt Bất Tử lão nhân đầy vẻ mơ màng, nhưng cũng dần sáng trở lại, sau khi nhìn thấy cô gái, như phát hiện điều gì, ông lão chợt trợn mắt, sau đó chậm rãi quỳ xuống.  Cô gái cười khẽ: “Đi đến Thần Đình!”  Bất Tử lão nhân vội nói: “Vâng!”  Hai người nhanh chóng biến mất.  …  Thần Đình Vũ Trụ.  Lúc này Đồ vẫn đang ở trong không gian Vạn Tượng kia, trước mặt nàng ấy là người đàn ông áo trắng cầm thương!  Người đàn ông áo trắng nhìn chằm chằm Đồ bằng ánh mắt nặng nề!  Kiếm của Đồ quá đáng sợ!  Nếu không nhờ Ngôn Tiểu Tiểu giúp đỡ, gã hoàn toàn không phải đối thủ của Đồ, mà dù có Ngôn Tiểu Tiểu giúp đỡ, gã cũng đánh nhau một cách vô cùng khó khăn, vì gã hoàn toàn không thể đối mặt chính diện với Đồ! Cũng may gã và Ngôn Tiểu Tiểu chỉ có trách nhiệm giữ chân Đồ thôi. 

Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Nghĩ đến đây, Diệp Huyên quay đầu nhìn về phía Võ Kha, dùng huyền khí truyền âm: “Tiểu Kha, cô nói xem ta có thể giả mạo làm người sáng lập của Thần Đình Vũ Trụ không?”  Võ Kha nheo mắt, không nói gì.  Diệp Huyên lại hỏi: “Có thể chứ?”  AdvertisementVõ Kha ngẫm nghĩ một lát rồi gật đầu: “Có lẽ có thể thử xem!”  Diệp Huyên cười hì hì, đang muốn đáp lời thì chợt nghĩ đến điều gì, hắn đột nhiên nói: “Không ổn! Thanh Nhi và tiên tổ của ta vẫn còn ở Thần Đình Vũ Trụ!”  Dứt lời, hắn nhìn cô bé trong lòng mình: “Có thể đánh nhau giúp ta không?”  AdvertisementCô bé ngẩng đầu nhìn về phía Diệp Huyên: “Giết… ai?”   Diệp Huyên chớp mắt: “Giết ai cũng được sao?”  Cô bé gật đầu: “Kể… cả… ta…”  Diệp Huyên: “…”  Võ Kha ở bên cạnh lắc đầu, thầm thở dài: “Thần Đình Vũ Trụ tiêu đời rồi!”  Hai người nhanh chóng biến mất.  Sau khi ba người biến mất, một cô gái đột nhiên xuất hiện, cô gái mặc váy hoa xanh lục, mái tóc dài buộc thành đuôi ngựa, dài tới tận mông, tay phải nàng ta chắp sau lưng, nàng ta nhìn về phía xa, một lát sau, nàng ta khẽ nói: “Đến muộn rồi!”  Dứt lời, nàng ta đột nhiên nhìn về phía Bất Tử lão nhân ở cách đó không xa, lúc này Bất Tử lão nhân đã đầu lìa khỏi xác, linh hồn tiêu tán.  Chết thê thảm!  Cô gái đột nhiên mở lòng bàn tay, sau đó nhẹ nhàng nắm lại: “Hội tụ!”  Dứt lời, không gian phía xa chợt rung lên, một khắc sau, vô số ánh sao màu xanh bay tới từ xung quanh, dần dần, những ánh sao đó ngưng tụ thành một linh hồn!  Linh hồn của Bất Tử lão nhân!  Sau khi linh hồn được hội tụ lại, trong mắt Bất Tử lão nhân đầy vẻ mơ màng, nhưng cũng dần sáng trở lại, sau khi nhìn thấy cô gái, như phát hiện điều gì, ông lão chợt trợn mắt, sau đó chậm rãi quỳ xuống.  Cô gái cười khẽ: “Đi đến Thần Đình!”  Bất Tử lão nhân vội nói: “Vâng!”  Hai người nhanh chóng biến mất.  …  Thần Đình Vũ Trụ.  Lúc này Đồ vẫn đang ở trong không gian Vạn Tượng kia, trước mặt nàng ấy là người đàn ông áo trắng cầm thương!  Người đàn ông áo trắng nhìn chằm chằm Đồ bằng ánh mắt nặng nề!  Kiếm của Đồ quá đáng sợ!  Nếu không nhờ Ngôn Tiểu Tiểu giúp đỡ, gã hoàn toàn không phải đối thủ của Đồ, mà dù có Ngôn Tiểu Tiểu giúp đỡ, gã cũng đánh nhau một cách vô cùng khó khăn, vì gã hoàn toàn không thể đối mặt chính diện với Đồ! Cũng may gã và Ngôn Tiểu Tiểu chỉ có trách nhiệm giữ chân Đồ thôi. 

Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Nghĩ đến đây, Diệp Huyên quay đầu nhìn về phía Võ Kha, dùng huyền khí truyền âm: “Tiểu Kha, cô nói xem ta có thể giả mạo làm người sáng lập của Thần Đình Vũ Trụ không?”  Võ Kha nheo mắt, không nói gì.  Diệp Huyên lại hỏi: “Có thể chứ?”  AdvertisementVõ Kha ngẫm nghĩ một lát rồi gật đầu: “Có lẽ có thể thử xem!”  Diệp Huyên cười hì hì, đang muốn đáp lời thì chợt nghĩ đến điều gì, hắn đột nhiên nói: “Không ổn! Thanh Nhi và tiên tổ của ta vẫn còn ở Thần Đình Vũ Trụ!”  Dứt lời, hắn nhìn cô bé trong lòng mình: “Có thể đánh nhau giúp ta không?”  AdvertisementCô bé ngẩng đầu nhìn về phía Diệp Huyên: “Giết… ai?”   Diệp Huyên chớp mắt: “Giết ai cũng được sao?”  Cô bé gật đầu: “Kể… cả… ta…”  Diệp Huyên: “…”  Võ Kha ở bên cạnh lắc đầu, thầm thở dài: “Thần Đình Vũ Trụ tiêu đời rồi!”  Hai người nhanh chóng biến mất.  Sau khi ba người biến mất, một cô gái đột nhiên xuất hiện, cô gái mặc váy hoa xanh lục, mái tóc dài buộc thành đuôi ngựa, dài tới tận mông, tay phải nàng ta chắp sau lưng, nàng ta nhìn về phía xa, một lát sau, nàng ta khẽ nói: “Đến muộn rồi!”  Dứt lời, nàng ta đột nhiên nhìn về phía Bất Tử lão nhân ở cách đó không xa, lúc này Bất Tử lão nhân đã đầu lìa khỏi xác, linh hồn tiêu tán.  Chết thê thảm!  Cô gái đột nhiên mở lòng bàn tay, sau đó nhẹ nhàng nắm lại: “Hội tụ!”  Dứt lời, không gian phía xa chợt rung lên, một khắc sau, vô số ánh sao màu xanh bay tới từ xung quanh, dần dần, những ánh sao đó ngưng tụ thành một linh hồn!  Linh hồn của Bất Tử lão nhân!  Sau khi linh hồn được hội tụ lại, trong mắt Bất Tử lão nhân đầy vẻ mơ màng, nhưng cũng dần sáng trở lại, sau khi nhìn thấy cô gái, như phát hiện điều gì, ông lão chợt trợn mắt, sau đó chậm rãi quỳ xuống.  Cô gái cười khẽ: “Đi đến Thần Đình!”  Bất Tử lão nhân vội nói: “Vâng!”  Hai người nhanh chóng biến mất.  …  Thần Đình Vũ Trụ.  Lúc này Đồ vẫn đang ở trong không gian Vạn Tượng kia, trước mặt nàng ấy là người đàn ông áo trắng cầm thương!  Người đàn ông áo trắng nhìn chằm chằm Đồ bằng ánh mắt nặng nề!  Kiếm của Đồ quá đáng sợ!  Nếu không nhờ Ngôn Tiểu Tiểu giúp đỡ, gã hoàn toàn không phải đối thủ của Đồ, mà dù có Ngôn Tiểu Tiểu giúp đỡ, gã cũng đánh nhau một cách vô cùng khó khăn, vì gã hoàn toàn không thể đối mặt chính diện với Đồ! Cũng may gã và Ngôn Tiểu Tiểu chỉ có trách nhiệm giữ chân Đồ thôi. 

Chương 6182