Tác giả:

Thanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm.

Chương 6215

Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Những người khác im lặng.  Họ cũng biết cô gái này không hề nói phét. Nếu không phải vì Diệp Huyên thì nàng ấy đã có thể giết toàn bộ pháp tắc Vũ Trụ kia dễ như trở bàn tay.  Muốn trốn ư?  Ta xóa sổ vũ trụ này, xem ngươi còn trốn đi đằng nào?  Giữa không gian mênh mông này, cô gái váy trắng không đặt bất kỳ ai vào mắt, ngoại trừ Diệp Huyên.  AdvertisementSở dĩ vũ trụ này còn tồn tại, chẳng qua là vì nàng ấy “yêu ai yêu cả tông chi họ hàng” mà thôi.  Như nghĩ đến điều gì, Diệp Huyên vôi hỏi: “Thanh Nhi giúp ta một việc được không?”  Cô gái váy trắng gật đầu: “Nói đi”.  AdvertisementDiệp Huyên liếc nhìn Võ Kha: “Cầu hôn”.  Cầu hôn!  Võ Kha nghe mà ngây ngẩn, sau đó cảm nhận được một dòng suối ấm áp chảy vào tim.  Nàng ta biết Diệp Huyên đang muốn giúp mình.  Cô gái váy trắng gật đầu: “Được”.  An Lan Tịnh bỗng lên tiếng: “Nhóc con, ta cũng nên đi rồi”.  Diệp Huyên hỏi: “Xưng hô thế nào?”  An Lan Tịnh: “An di”.  Hắn cung kính thi lễ: “Đa tạ An di”.  Bà mỉm cười: “Phụ thân ngươi có chút việc nên không thể phân thân đến đây, mới nhờ ta thay mặt”.  Diệp Huyên gật đầu: “Ta không trách ông ấy”.  An Lan Tịnh gật đầu: “Bảo trọng”.  Diệp Huyên lại thi lễ: “An di đi thong thả”.  An Lan Tịnh liếc mắt nhìn cô gái váy trắng rồi xoay người, biến mất ở cuối chân trời.  Đồ nói với Diệp Huyên: “Ta cũng phải đi”.  Diệp Huyên: “Đi nơi nào?”  “Tu luyện. Yên tâm, nếu huynh gặp nguy, ta chắc chắn sẽ đến”.  Đồ đáp, thoáng nhìn cô gái váy trắng một lần rồi biến mất ở chân trời.  Thấy Đồ đi rồi, Diệp Huyên lại nghe Ngôn Tiểu Tiểu nói: “Trước mắt thì pháp tắc Vũ Trụ do ngươi tạo ra, nhưng bọn họ lại phản bội ngươi và điều khiển toàn bộ Thần Đình Vũ Trụ”.  Hắn lắc đầu: “Ta không muốn quan tâm những thứ này”.  Ngôn Tiểu Tiểu lắc đầu: “Ngươi không trốn tránh được”.  Diệp Huyên im lặng. Đúng vậy, hắn tránh không thoát.  Ngôn Tiểu Tiểu: “Nếu ta đoán không sai, mười mấy siêu cường giả Diệt Phàm Cảnh xuất hiện trước đó đều do các pháp tắc Vũ Trụ âm thầm bồi dưỡng ra, mà có thể chỉ là một phần trong đó…”  Nàng ta nhìn cô gái váy trắng: “Nhưng nếu có cô nương này đi theo, ngươi không phải bận tâm về những thứ này nữa”.  Diệp Huyên cũng nhìn sang, trong lòng tự hiểu Thanh Nhi sẽ không mãi kè kè bên người hắn.  Sở dĩ nàng ấy xuất hiện là vì bản thể của pháp tắc Vũ Trụ xuất hiện, bằng không e rằng nàng sẽ không đến.  Có rất nhiều việc hắn phải tự mình đối mặt.  

Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Những người khác im lặng.  Họ cũng biết cô gái này không hề nói phét. Nếu không phải vì Diệp Huyên thì nàng ấy đã có thể giết toàn bộ pháp tắc Vũ Trụ kia dễ như trở bàn tay.  Muốn trốn ư?  Ta xóa sổ vũ trụ này, xem ngươi còn trốn đi đằng nào?  Giữa không gian mênh mông này, cô gái váy trắng không đặt bất kỳ ai vào mắt, ngoại trừ Diệp Huyên.  AdvertisementSở dĩ vũ trụ này còn tồn tại, chẳng qua là vì nàng ấy “yêu ai yêu cả tông chi họ hàng” mà thôi.  Như nghĩ đến điều gì, Diệp Huyên vôi hỏi: “Thanh Nhi giúp ta một việc được không?”  Cô gái váy trắng gật đầu: “Nói đi”.  AdvertisementDiệp Huyên liếc nhìn Võ Kha: “Cầu hôn”.  Cầu hôn!  Võ Kha nghe mà ngây ngẩn, sau đó cảm nhận được một dòng suối ấm áp chảy vào tim.  Nàng ta biết Diệp Huyên đang muốn giúp mình.  Cô gái váy trắng gật đầu: “Được”.  An Lan Tịnh bỗng lên tiếng: “Nhóc con, ta cũng nên đi rồi”.  Diệp Huyên hỏi: “Xưng hô thế nào?”  An Lan Tịnh: “An di”.  Hắn cung kính thi lễ: “Đa tạ An di”.  Bà mỉm cười: “Phụ thân ngươi có chút việc nên không thể phân thân đến đây, mới nhờ ta thay mặt”.  Diệp Huyên gật đầu: “Ta không trách ông ấy”.  An Lan Tịnh gật đầu: “Bảo trọng”.  Diệp Huyên lại thi lễ: “An di đi thong thả”.  An Lan Tịnh liếc mắt nhìn cô gái váy trắng rồi xoay người, biến mất ở cuối chân trời.  Đồ nói với Diệp Huyên: “Ta cũng phải đi”.  Diệp Huyên: “Đi nơi nào?”  “Tu luyện. Yên tâm, nếu huynh gặp nguy, ta chắc chắn sẽ đến”.  Đồ đáp, thoáng nhìn cô gái váy trắng một lần rồi biến mất ở chân trời.  Thấy Đồ đi rồi, Diệp Huyên lại nghe Ngôn Tiểu Tiểu nói: “Trước mắt thì pháp tắc Vũ Trụ do ngươi tạo ra, nhưng bọn họ lại phản bội ngươi và điều khiển toàn bộ Thần Đình Vũ Trụ”.  Hắn lắc đầu: “Ta không muốn quan tâm những thứ này”.  Ngôn Tiểu Tiểu lắc đầu: “Ngươi không trốn tránh được”.  Diệp Huyên im lặng. Đúng vậy, hắn tránh không thoát.  Ngôn Tiểu Tiểu: “Nếu ta đoán không sai, mười mấy siêu cường giả Diệt Phàm Cảnh xuất hiện trước đó đều do các pháp tắc Vũ Trụ âm thầm bồi dưỡng ra, mà có thể chỉ là một phần trong đó…”  Nàng ta nhìn cô gái váy trắng: “Nhưng nếu có cô nương này đi theo, ngươi không phải bận tâm về những thứ này nữa”.  Diệp Huyên cũng nhìn sang, trong lòng tự hiểu Thanh Nhi sẽ không mãi kè kè bên người hắn.  Sở dĩ nàng ấy xuất hiện là vì bản thể của pháp tắc Vũ Trụ xuất hiện, bằng không e rằng nàng sẽ không đến.  Có rất nhiều việc hắn phải tự mình đối mặt.  

Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Những người khác im lặng.  Họ cũng biết cô gái này không hề nói phét. Nếu không phải vì Diệp Huyên thì nàng ấy đã có thể giết toàn bộ pháp tắc Vũ Trụ kia dễ như trở bàn tay.  Muốn trốn ư?  Ta xóa sổ vũ trụ này, xem ngươi còn trốn đi đằng nào?  Giữa không gian mênh mông này, cô gái váy trắng không đặt bất kỳ ai vào mắt, ngoại trừ Diệp Huyên.  AdvertisementSở dĩ vũ trụ này còn tồn tại, chẳng qua là vì nàng ấy “yêu ai yêu cả tông chi họ hàng” mà thôi.  Như nghĩ đến điều gì, Diệp Huyên vôi hỏi: “Thanh Nhi giúp ta một việc được không?”  Cô gái váy trắng gật đầu: “Nói đi”.  AdvertisementDiệp Huyên liếc nhìn Võ Kha: “Cầu hôn”.  Cầu hôn!  Võ Kha nghe mà ngây ngẩn, sau đó cảm nhận được một dòng suối ấm áp chảy vào tim.  Nàng ta biết Diệp Huyên đang muốn giúp mình.  Cô gái váy trắng gật đầu: “Được”.  An Lan Tịnh bỗng lên tiếng: “Nhóc con, ta cũng nên đi rồi”.  Diệp Huyên hỏi: “Xưng hô thế nào?”  An Lan Tịnh: “An di”.  Hắn cung kính thi lễ: “Đa tạ An di”.  Bà mỉm cười: “Phụ thân ngươi có chút việc nên không thể phân thân đến đây, mới nhờ ta thay mặt”.  Diệp Huyên gật đầu: “Ta không trách ông ấy”.  An Lan Tịnh gật đầu: “Bảo trọng”.  Diệp Huyên lại thi lễ: “An di đi thong thả”.  An Lan Tịnh liếc mắt nhìn cô gái váy trắng rồi xoay người, biến mất ở cuối chân trời.  Đồ nói với Diệp Huyên: “Ta cũng phải đi”.  Diệp Huyên: “Đi nơi nào?”  “Tu luyện. Yên tâm, nếu huynh gặp nguy, ta chắc chắn sẽ đến”.  Đồ đáp, thoáng nhìn cô gái váy trắng một lần rồi biến mất ở chân trời.  Thấy Đồ đi rồi, Diệp Huyên lại nghe Ngôn Tiểu Tiểu nói: “Trước mắt thì pháp tắc Vũ Trụ do ngươi tạo ra, nhưng bọn họ lại phản bội ngươi và điều khiển toàn bộ Thần Đình Vũ Trụ”.  Hắn lắc đầu: “Ta không muốn quan tâm những thứ này”.  Ngôn Tiểu Tiểu lắc đầu: “Ngươi không trốn tránh được”.  Diệp Huyên im lặng. Đúng vậy, hắn tránh không thoát.  Ngôn Tiểu Tiểu: “Nếu ta đoán không sai, mười mấy siêu cường giả Diệt Phàm Cảnh xuất hiện trước đó đều do các pháp tắc Vũ Trụ âm thầm bồi dưỡng ra, mà có thể chỉ là một phần trong đó…”  Nàng ta nhìn cô gái váy trắng: “Nhưng nếu có cô nương này đi theo, ngươi không phải bận tâm về những thứ này nữa”.  Diệp Huyên cũng nhìn sang, trong lòng tự hiểu Thanh Nhi sẽ không mãi kè kè bên người hắn.  Sở dĩ nàng ấy xuất hiện là vì bản thể của pháp tắc Vũ Trụ xuất hiện, bằng không e rằng nàng sẽ không đến.  Có rất nhiều việc hắn phải tự mình đối mặt.  

Chương 6215