Tác giả:

Thanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm.

Chương 6229

Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Tộc trưởng Võ tộc vội thi lễ với Diệp Huyên: “Hiền chất, ta thay mặt Võ tộc đồng ý hôn sự giữa ngươi và Tiểu Kha! Từ nay về sau ngươi chính là người của Võ tộc, chúng ta đều là người nhà!"  Diệp Huyên hết ý. Người này đúng là đến thể diện cũng không cần nữa!  Võ Kha khẽ lắc đầu, nói với Diệp Huyên: “Chúng ta đi thôi”.  Diệp Huyên gật đầu, nhìn Cô gái váy trắng: “Thanh Nhi, muội đi đi”.  AdvertisementThanh Nhi gật đầu: “Huynh phải cố gắng lên, ta cảm nhận được có chuyện không lành sắp xảy ra”.  Diệp Huyên cau mày: “Chuyện không lành?"  AdvertisementThanh Nhi gật đầu: “Ta có cảm giác vậy, mà thường thì không sai, nên huynh phải cẩn thận”.  Diệp Huyên hạ giọng: “Muội cảm nhận được là việc gì không?"  Thanh Nhi lắc đầu: “Không. Trừ giết người ra thì ta không có sở trường gì, cũng không có hứng thú tìm hiểu”.  Diệp Huyên: “...”  Thanh Nhi: “Nhớ kỹ, ta có thể giết người nhưng không thể cứu người. Nếu huynh bị tiêu diệt, ta cũng không thể cứu về”.  Diệp Huyên gật đầu: “Ta biết rồi, ta sẽ cố gắng”.  Thanh Nhi gật đầu, đang muốn rời đi thì nghe hắn nói: “Muội biết trong cơ thể ta...”  Trước kia hắn đôi khi sẽ cảm thấy mình không phải là mình, khiến bản thân có phần hốt hoảng. Nay hắn đã có thể xác nhận trong cơ thể hắn chính là người sáng lập nên Thần Đình vũ trụ, sức mạnh chắc chắn vượt xa hắn.  Hắn lo mình sẽ bị đối phương khống chế!  Thanh Nhi: “Đừng lo, hắn tuy có ảnh hưởng lên huynh nhưng huynh sẽ không trở thành hắn”.  Diệp Huyên không hiểu: “Vì sao?"  Thanh Nhi: “Vì hắn không dám tỉnh lại, bằng không ta sẽ giết”.  Diệp Huyên: “...”  Thanh Nhi: “Những gì tốt hắn để lại, huynh đều có thể kế thừa, bao gồm cả thiện nhân lẫn thiện duyên...”  Nàng ấy thoáng dừng lại rồi nói: “Huynh có thể hiểu thế này: hai người là một thể nhưng hắn không thể điều khiển huynh, huynh cũng không thể trở thành hắn. Nhưng huynh có thể điều khiển hắn, để hắn trở thành huynh, hiểu chưa?"  Diệp Huyên tròn mắt: “Hơi hơi hiểu”.  Vậy chẳng phải có nghĩa là hắn có thể thôn tính lấy Thần chủ của Thần Đình vũ trụ sao?  Như nghĩ đến điều gì, hắn lại hỏi: “Hắn cam tâm sao?"  Thanh Nhi cong môi chế giễu: “Không thì làm được gì?"  Sau đó nàng ấy đã hóa thành kiếm quang biến mất ở chân trời.  Diệp Huyên ngẩng đầu nhìn vào lòng vũ trụ, không biết đang nghĩ gì.  Tộc trưởng Võ tộc thở phào nhẹ nhõm. Có cô gái kia ở đây, ông ta chỉ thấy ngộp thở.  Quá kinh khủng!  

Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Tộc trưởng Võ tộc vội thi lễ với Diệp Huyên: “Hiền chất, ta thay mặt Võ tộc đồng ý hôn sự giữa ngươi và Tiểu Kha! Từ nay về sau ngươi chính là người của Võ tộc, chúng ta đều là người nhà!"  Diệp Huyên hết ý. Người này đúng là đến thể diện cũng không cần nữa!  Võ Kha khẽ lắc đầu, nói với Diệp Huyên: “Chúng ta đi thôi”.  Diệp Huyên gật đầu, nhìn Cô gái váy trắng: “Thanh Nhi, muội đi đi”.  AdvertisementThanh Nhi gật đầu: “Huynh phải cố gắng lên, ta cảm nhận được có chuyện không lành sắp xảy ra”.  Diệp Huyên cau mày: “Chuyện không lành?"  AdvertisementThanh Nhi gật đầu: “Ta có cảm giác vậy, mà thường thì không sai, nên huynh phải cẩn thận”.  Diệp Huyên hạ giọng: “Muội cảm nhận được là việc gì không?"  Thanh Nhi lắc đầu: “Không. Trừ giết người ra thì ta không có sở trường gì, cũng không có hứng thú tìm hiểu”.  Diệp Huyên: “...”  Thanh Nhi: “Nhớ kỹ, ta có thể giết người nhưng không thể cứu người. Nếu huynh bị tiêu diệt, ta cũng không thể cứu về”.  Diệp Huyên gật đầu: “Ta biết rồi, ta sẽ cố gắng”.  Thanh Nhi gật đầu, đang muốn rời đi thì nghe hắn nói: “Muội biết trong cơ thể ta...”  Trước kia hắn đôi khi sẽ cảm thấy mình không phải là mình, khiến bản thân có phần hốt hoảng. Nay hắn đã có thể xác nhận trong cơ thể hắn chính là người sáng lập nên Thần Đình vũ trụ, sức mạnh chắc chắn vượt xa hắn.  Hắn lo mình sẽ bị đối phương khống chế!  Thanh Nhi: “Đừng lo, hắn tuy có ảnh hưởng lên huynh nhưng huynh sẽ không trở thành hắn”.  Diệp Huyên không hiểu: “Vì sao?"  Thanh Nhi: “Vì hắn không dám tỉnh lại, bằng không ta sẽ giết”.  Diệp Huyên: “...”  Thanh Nhi: “Những gì tốt hắn để lại, huynh đều có thể kế thừa, bao gồm cả thiện nhân lẫn thiện duyên...”  Nàng ấy thoáng dừng lại rồi nói: “Huynh có thể hiểu thế này: hai người là một thể nhưng hắn không thể điều khiển huynh, huynh cũng không thể trở thành hắn. Nhưng huynh có thể điều khiển hắn, để hắn trở thành huynh, hiểu chưa?"  Diệp Huyên tròn mắt: “Hơi hơi hiểu”.  Vậy chẳng phải có nghĩa là hắn có thể thôn tính lấy Thần chủ của Thần Đình vũ trụ sao?  Như nghĩ đến điều gì, hắn lại hỏi: “Hắn cam tâm sao?"  Thanh Nhi cong môi chế giễu: “Không thì làm được gì?"  Sau đó nàng ấy đã hóa thành kiếm quang biến mất ở chân trời.  Diệp Huyên ngẩng đầu nhìn vào lòng vũ trụ, không biết đang nghĩ gì.  Tộc trưởng Võ tộc thở phào nhẹ nhõm. Có cô gái kia ở đây, ông ta chỉ thấy ngộp thở.  Quá kinh khủng!  

Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Tộc trưởng Võ tộc vội thi lễ với Diệp Huyên: “Hiền chất, ta thay mặt Võ tộc đồng ý hôn sự giữa ngươi và Tiểu Kha! Từ nay về sau ngươi chính là người của Võ tộc, chúng ta đều là người nhà!"  Diệp Huyên hết ý. Người này đúng là đến thể diện cũng không cần nữa!  Võ Kha khẽ lắc đầu, nói với Diệp Huyên: “Chúng ta đi thôi”.  Diệp Huyên gật đầu, nhìn Cô gái váy trắng: “Thanh Nhi, muội đi đi”.  AdvertisementThanh Nhi gật đầu: “Huynh phải cố gắng lên, ta cảm nhận được có chuyện không lành sắp xảy ra”.  Diệp Huyên cau mày: “Chuyện không lành?"  AdvertisementThanh Nhi gật đầu: “Ta có cảm giác vậy, mà thường thì không sai, nên huynh phải cẩn thận”.  Diệp Huyên hạ giọng: “Muội cảm nhận được là việc gì không?"  Thanh Nhi lắc đầu: “Không. Trừ giết người ra thì ta không có sở trường gì, cũng không có hứng thú tìm hiểu”.  Diệp Huyên: “...”  Thanh Nhi: “Nhớ kỹ, ta có thể giết người nhưng không thể cứu người. Nếu huynh bị tiêu diệt, ta cũng không thể cứu về”.  Diệp Huyên gật đầu: “Ta biết rồi, ta sẽ cố gắng”.  Thanh Nhi gật đầu, đang muốn rời đi thì nghe hắn nói: “Muội biết trong cơ thể ta...”  Trước kia hắn đôi khi sẽ cảm thấy mình không phải là mình, khiến bản thân có phần hốt hoảng. Nay hắn đã có thể xác nhận trong cơ thể hắn chính là người sáng lập nên Thần Đình vũ trụ, sức mạnh chắc chắn vượt xa hắn.  Hắn lo mình sẽ bị đối phương khống chế!  Thanh Nhi: “Đừng lo, hắn tuy có ảnh hưởng lên huynh nhưng huynh sẽ không trở thành hắn”.  Diệp Huyên không hiểu: “Vì sao?"  Thanh Nhi: “Vì hắn không dám tỉnh lại, bằng không ta sẽ giết”.  Diệp Huyên: “...”  Thanh Nhi: “Những gì tốt hắn để lại, huynh đều có thể kế thừa, bao gồm cả thiện nhân lẫn thiện duyên...”  Nàng ấy thoáng dừng lại rồi nói: “Huynh có thể hiểu thế này: hai người là một thể nhưng hắn không thể điều khiển huynh, huynh cũng không thể trở thành hắn. Nhưng huynh có thể điều khiển hắn, để hắn trở thành huynh, hiểu chưa?"  Diệp Huyên tròn mắt: “Hơi hơi hiểu”.  Vậy chẳng phải có nghĩa là hắn có thể thôn tính lấy Thần chủ của Thần Đình vũ trụ sao?  Như nghĩ đến điều gì, hắn lại hỏi: “Hắn cam tâm sao?"  Thanh Nhi cong môi chế giễu: “Không thì làm được gì?"  Sau đó nàng ấy đã hóa thành kiếm quang biến mất ở chân trời.  Diệp Huyên ngẩng đầu nhìn vào lòng vũ trụ, không biết đang nghĩ gì.  Tộc trưởng Võ tộc thở phào nhẹ nhõm. Có cô gái kia ở đây, ông ta chỉ thấy ngộp thở.  Quá kinh khủng!  

Chương 6229