Thanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm.
Chương 6303
Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Hắn chỉ là Phá Phàm Cảnh! Đối mặt với hai vị cao thủ Siêu Thần Cảnh, ngoài đốt hồn ra thì hắn thật sự không còn cách nào khác! Hắn chỉ có thể lựa chọn đốt hồn, liều một lần cuối cùng! AdvertisementNếu như có thể cứu Niệm tỷ, tất nhiên là tốt nhất, nếu như không thể, vậy thì cùng chết với Niệm tỷ! Thoáng chốc, Diệp Huyên đã đi đến trước mặt quan tài, mà lúc này, một thanh đại đao hung ác bổ về phía hắn! Diệp Huyên đâm một kiếm ra. AdvertisementHắn liều mạng chém ra một kiếm! Uỳnh! Kiếm quang vỡ nát, Diệp Huyên từ không trung rơi xuống. Giữa không trung, Diệp Huyên nhìn cỗ quan tài chứa Mộ Niệm Niệm, khóe miệng không ngừng tràn ra máu tươi: “Niệm tỷ… xin lỗi… ta cố gắng hết sức rồi… xin lỗi…” Nói xong, từ trong mắt của hắn, hai hàng nước mắt chậm rãi chảy ra. Hắn có rất nhiều bận lòng, Diệp Liên, An Lan Tú, Tiểu Ách, Thanh Nhi… còn cả những người còn lại của Bất Tử Đế tộc, còn cả vũ trụ Ngũ Duy… còn rất nhiều rất nhiều! Hắn cũng muốn sống, muốn bảo vệ những người hắn quan tâm đó, muốn gặp Diệp Liên, muốn gặp Thanh Nhi, muốn gặp An Lan Tú, muốn gặp Trương Văn Tú, muốn gặp Thác Bạt Ngạn ở Khương Quốc xa xôi… Nhưng mà, thật sự không còn cách nào. Hắn cố hết sức rồi! Hắn thật sự cố hết sức rồi! Thời gian dần trôi, tất cả mọi người càng ngày càng mơ hồ… Diệp Huyên chậm rãi nhắm mắt lại: “Thanh Nhi… không cần cứu ta nữa. Ta thật sự rất mệt mỏi… ta… muốn… nghỉ ngơi…” … Ngay khi Diệp Huyên sắp rơi xuống đất thì một bàn tay đã kéo hắn lại. Đạo Nhất! Đạo Nhất giữ lấy Diệp Huyên, tay trái nàng ta nhẹ nhàng để trước ngực Diệp Huyên, linh hồn bùng cháy trong cơ thể Diệp Huyên lập tức bình tĩnh lại. Đạo Nhất nhẹ nhàng lau nước mắt trên mặt Diệp Huyên, khẽ nói: “Mệt rồi thì nghỉ ngơi chút đi!” Tai Ách liếc nhìn Đạo Nhất: “Ngươi thật sự tiêu diệt Bất Tử Đế Tộc rồi sao?”
Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Hắn chỉ là Phá Phàm Cảnh! Đối mặt với hai vị cao thủ Siêu Thần Cảnh, ngoài đốt hồn ra thì hắn thật sự không còn cách nào khác! Hắn chỉ có thể lựa chọn đốt hồn, liều một lần cuối cùng! AdvertisementNếu như có thể cứu Niệm tỷ, tất nhiên là tốt nhất, nếu như không thể, vậy thì cùng chết với Niệm tỷ! Thoáng chốc, Diệp Huyên đã đi đến trước mặt quan tài, mà lúc này, một thanh đại đao hung ác bổ về phía hắn! Diệp Huyên đâm một kiếm ra. AdvertisementHắn liều mạng chém ra một kiếm! Uỳnh! Kiếm quang vỡ nát, Diệp Huyên từ không trung rơi xuống. Giữa không trung, Diệp Huyên nhìn cỗ quan tài chứa Mộ Niệm Niệm, khóe miệng không ngừng tràn ra máu tươi: “Niệm tỷ… xin lỗi… ta cố gắng hết sức rồi… xin lỗi…” Nói xong, từ trong mắt của hắn, hai hàng nước mắt chậm rãi chảy ra. Hắn có rất nhiều bận lòng, Diệp Liên, An Lan Tú, Tiểu Ách, Thanh Nhi… còn cả những người còn lại của Bất Tử Đế tộc, còn cả vũ trụ Ngũ Duy… còn rất nhiều rất nhiều! Hắn cũng muốn sống, muốn bảo vệ những người hắn quan tâm đó, muốn gặp Diệp Liên, muốn gặp Thanh Nhi, muốn gặp An Lan Tú, muốn gặp Trương Văn Tú, muốn gặp Thác Bạt Ngạn ở Khương Quốc xa xôi… Nhưng mà, thật sự không còn cách nào. Hắn cố hết sức rồi! Hắn thật sự cố hết sức rồi! Thời gian dần trôi, tất cả mọi người càng ngày càng mơ hồ… Diệp Huyên chậm rãi nhắm mắt lại: “Thanh Nhi… không cần cứu ta nữa. Ta thật sự rất mệt mỏi… ta… muốn… nghỉ ngơi…” … Ngay khi Diệp Huyên sắp rơi xuống đất thì một bàn tay đã kéo hắn lại. Đạo Nhất! Đạo Nhất giữ lấy Diệp Huyên, tay trái nàng ta nhẹ nhàng để trước ngực Diệp Huyên, linh hồn bùng cháy trong cơ thể Diệp Huyên lập tức bình tĩnh lại. Đạo Nhất nhẹ nhàng lau nước mắt trên mặt Diệp Huyên, khẽ nói: “Mệt rồi thì nghỉ ngơi chút đi!” Tai Ách liếc nhìn Đạo Nhất: “Ngươi thật sự tiêu diệt Bất Tử Đế Tộc rồi sao?”
Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Hắn chỉ là Phá Phàm Cảnh! Đối mặt với hai vị cao thủ Siêu Thần Cảnh, ngoài đốt hồn ra thì hắn thật sự không còn cách nào khác! Hắn chỉ có thể lựa chọn đốt hồn, liều một lần cuối cùng! AdvertisementNếu như có thể cứu Niệm tỷ, tất nhiên là tốt nhất, nếu như không thể, vậy thì cùng chết với Niệm tỷ! Thoáng chốc, Diệp Huyên đã đi đến trước mặt quan tài, mà lúc này, một thanh đại đao hung ác bổ về phía hắn! Diệp Huyên đâm một kiếm ra. AdvertisementHắn liều mạng chém ra một kiếm! Uỳnh! Kiếm quang vỡ nát, Diệp Huyên từ không trung rơi xuống. Giữa không trung, Diệp Huyên nhìn cỗ quan tài chứa Mộ Niệm Niệm, khóe miệng không ngừng tràn ra máu tươi: “Niệm tỷ… xin lỗi… ta cố gắng hết sức rồi… xin lỗi…” Nói xong, từ trong mắt của hắn, hai hàng nước mắt chậm rãi chảy ra. Hắn có rất nhiều bận lòng, Diệp Liên, An Lan Tú, Tiểu Ách, Thanh Nhi… còn cả những người còn lại của Bất Tử Đế tộc, còn cả vũ trụ Ngũ Duy… còn rất nhiều rất nhiều! Hắn cũng muốn sống, muốn bảo vệ những người hắn quan tâm đó, muốn gặp Diệp Liên, muốn gặp Thanh Nhi, muốn gặp An Lan Tú, muốn gặp Trương Văn Tú, muốn gặp Thác Bạt Ngạn ở Khương Quốc xa xôi… Nhưng mà, thật sự không còn cách nào. Hắn cố hết sức rồi! Hắn thật sự cố hết sức rồi! Thời gian dần trôi, tất cả mọi người càng ngày càng mơ hồ… Diệp Huyên chậm rãi nhắm mắt lại: “Thanh Nhi… không cần cứu ta nữa. Ta thật sự rất mệt mỏi… ta… muốn… nghỉ ngơi…” … Ngay khi Diệp Huyên sắp rơi xuống đất thì một bàn tay đã kéo hắn lại. Đạo Nhất! Đạo Nhất giữ lấy Diệp Huyên, tay trái nàng ta nhẹ nhàng để trước ngực Diệp Huyên, linh hồn bùng cháy trong cơ thể Diệp Huyên lập tức bình tĩnh lại. Đạo Nhất nhẹ nhàng lau nước mắt trên mặt Diệp Huyên, khẽ nói: “Mệt rồi thì nghỉ ngơi chút đi!” Tai Ách liếc nhìn Đạo Nhất: “Ngươi thật sự tiêu diệt Bất Tử Đế Tộc rồi sao?”