Tác giả:

Thanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm.

Chương 6325

Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Tiếng kêu thảm thiết tê tâm liệt phế đột nhiên vang lên khắp hải vực!  Chìm trong biển, Diệp Huyên muốn lao ra, nhưng lúc này Đạo Nhất cười nói: “Nếu ngươi muốn ra, ta sẽ không ngăn ngơi, hơn nữa sẽ cho ngươi tự do thực sự!”  Ở trong nước biển, khi nghe thấy lời Đạo Nhất, Diệp Huyên hít sâu một hơi, hắn cố kiềm nén lại!  AdvertisementHắn biết!  Nếu hắn buông bỏ, Đạo Nhất sẽ rời đi!  AdvertisementĐạo Nhất lại nói: “Ta sẽ không ép ngươi, bất kỳ lúc nào ngươi cũng có thể từ bỏ, thật đó!”  Diệp Huyên rống giận: “Ta sẽ không từ bỏ!”  Đạo Nhất chớp mắt: “Thật sao?”  Diệp Huyên rít gào: “Nói không bỏ là không bỏ!”  Đạo Nhất gật đầu: “Vậy lại mạnh tay hơn với ngươi vậy!”  Nói rồi, nàng ta lại vung tay, chớp mắt, nước lặng xung quay Diệp Huyên như sống lại, lập tức bao phủ hoàn toàn Diệp Huyên.  “A!”  Trong làn nước, Diệp Huyên đột nhiên hét thảm lên: “Chết tiệt… Đạo Nhất, chúng ta đi từng bước một thôi! Đừng có chơi lớn ngay như vậy chứ!”  Đạo Nhất cười nói: “Ngươi có thể chịu đựng, đúng chứ?”  Diệp Huyên: “…”  Lúc này, Diệp Huyên thật sự rất khó chịu, bởi vì vùng nước biển này sẽ ăn mòn linh hồn!  Mà kiểu ăn mòn này lại không phải thật sự tổn hại đến linh hồn, trái lại, sẽ kích động linh hồn, nhưng, thật sự quá đau khổ! So với lăng trì còn đau hơn gấp vạn lần!  Linh hồn và thể xác khác nhau, đau đớn từ trong linh hồn, vô cùng chân thật.  Bên bờ biển, Đạo Nhất ngồi trên một mỏm đá, nàng ta cứ nhìn Diệp Huyên như vậy, vẻ mặt cười nhạt.  Trong làn nước, Diệp Huyên kêu rên thảm thiết như heo bị giết vậy!  Nhưng, hắn không vùng dậy.  Bên bờ biển, gương mặt tươi cười của Đạo Nhất càng lúc càng rõ.  Mới đầu, nàng ta cảm thất cần phải thúc ép Diệp Huyên một chút, vì vậy, muốn lợi dụng người gần gũi nhất kích động hắn, nhưng hiện tại nàng ta phát hiện, thật ra, hoàn toàn không cần làm như vậy!  Thúc ép một người, chi bằng để người đó ngộ ra!  

Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Tiếng kêu thảm thiết tê tâm liệt phế đột nhiên vang lên khắp hải vực!  Chìm trong biển, Diệp Huyên muốn lao ra, nhưng lúc này Đạo Nhất cười nói: “Nếu ngươi muốn ra, ta sẽ không ngăn ngơi, hơn nữa sẽ cho ngươi tự do thực sự!”  Ở trong nước biển, khi nghe thấy lời Đạo Nhất, Diệp Huyên hít sâu một hơi, hắn cố kiềm nén lại!  AdvertisementHắn biết!  Nếu hắn buông bỏ, Đạo Nhất sẽ rời đi!  AdvertisementĐạo Nhất lại nói: “Ta sẽ không ép ngươi, bất kỳ lúc nào ngươi cũng có thể từ bỏ, thật đó!”  Diệp Huyên rống giận: “Ta sẽ không từ bỏ!”  Đạo Nhất chớp mắt: “Thật sao?”  Diệp Huyên rít gào: “Nói không bỏ là không bỏ!”  Đạo Nhất gật đầu: “Vậy lại mạnh tay hơn với ngươi vậy!”  Nói rồi, nàng ta lại vung tay, chớp mắt, nước lặng xung quay Diệp Huyên như sống lại, lập tức bao phủ hoàn toàn Diệp Huyên.  “A!”  Trong làn nước, Diệp Huyên đột nhiên hét thảm lên: “Chết tiệt… Đạo Nhất, chúng ta đi từng bước một thôi! Đừng có chơi lớn ngay như vậy chứ!”  Đạo Nhất cười nói: “Ngươi có thể chịu đựng, đúng chứ?”  Diệp Huyên: “…”  Lúc này, Diệp Huyên thật sự rất khó chịu, bởi vì vùng nước biển này sẽ ăn mòn linh hồn!  Mà kiểu ăn mòn này lại không phải thật sự tổn hại đến linh hồn, trái lại, sẽ kích động linh hồn, nhưng, thật sự quá đau khổ! So với lăng trì còn đau hơn gấp vạn lần!  Linh hồn và thể xác khác nhau, đau đớn từ trong linh hồn, vô cùng chân thật.  Bên bờ biển, Đạo Nhất ngồi trên một mỏm đá, nàng ta cứ nhìn Diệp Huyên như vậy, vẻ mặt cười nhạt.  Trong làn nước, Diệp Huyên kêu rên thảm thiết như heo bị giết vậy!  Nhưng, hắn không vùng dậy.  Bên bờ biển, gương mặt tươi cười của Đạo Nhất càng lúc càng rõ.  Mới đầu, nàng ta cảm thất cần phải thúc ép Diệp Huyên một chút, vì vậy, muốn lợi dụng người gần gũi nhất kích động hắn, nhưng hiện tại nàng ta phát hiện, thật ra, hoàn toàn không cần làm như vậy!  Thúc ép một người, chi bằng để người đó ngộ ra!  

Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Tiếng kêu thảm thiết tê tâm liệt phế đột nhiên vang lên khắp hải vực!  Chìm trong biển, Diệp Huyên muốn lao ra, nhưng lúc này Đạo Nhất cười nói: “Nếu ngươi muốn ra, ta sẽ không ngăn ngơi, hơn nữa sẽ cho ngươi tự do thực sự!”  Ở trong nước biển, khi nghe thấy lời Đạo Nhất, Diệp Huyên hít sâu một hơi, hắn cố kiềm nén lại!  AdvertisementHắn biết!  Nếu hắn buông bỏ, Đạo Nhất sẽ rời đi!  AdvertisementĐạo Nhất lại nói: “Ta sẽ không ép ngươi, bất kỳ lúc nào ngươi cũng có thể từ bỏ, thật đó!”  Diệp Huyên rống giận: “Ta sẽ không từ bỏ!”  Đạo Nhất chớp mắt: “Thật sao?”  Diệp Huyên rít gào: “Nói không bỏ là không bỏ!”  Đạo Nhất gật đầu: “Vậy lại mạnh tay hơn với ngươi vậy!”  Nói rồi, nàng ta lại vung tay, chớp mắt, nước lặng xung quay Diệp Huyên như sống lại, lập tức bao phủ hoàn toàn Diệp Huyên.  “A!”  Trong làn nước, Diệp Huyên đột nhiên hét thảm lên: “Chết tiệt… Đạo Nhất, chúng ta đi từng bước một thôi! Đừng có chơi lớn ngay như vậy chứ!”  Đạo Nhất cười nói: “Ngươi có thể chịu đựng, đúng chứ?”  Diệp Huyên: “…”  Lúc này, Diệp Huyên thật sự rất khó chịu, bởi vì vùng nước biển này sẽ ăn mòn linh hồn!  Mà kiểu ăn mòn này lại không phải thật sự tổn hại đến linh hồn, trái lại, sẽ kích động linh hồn, nhưng, thật sự quá đau khổ! So với lăng trì còn đau hơn gấp vạn lần!  Linh hồn và thể xác khác nhau, đau đớn từ trong linh hồn, vô cùng chân thật.  Bên bờ biển, Đạo Nhất ngồi trên một mỏm đá, nàng ta cứ nhìn Diệp Huyên như vậy, vẻ mặt cười nhạt.  Trong làn nước, Diệp Huyên kêu rên thảm thiết như heo bị giết vậy!  Nhưng, hắn không vùng dậy.  Bên bờ biển, gương mặt tươi cười của Đạo Nhất càng lúc càng rõ.  Mới đầu, nàng ta cảm thất cần phải thúc ép Diệp Huyên một chút, vì vậy, muốn lợi dụng người gần gũi nhất kích động hắn, nhưng hiện tại nàng ta phát hiện, thật ra, hoàn toàn không cần làm như vậy!  Thúc ép một người, chi bằng để người đó ngộ ra!  

Chương 6325