Thanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm.
Chương 6338
Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Đạo Nhất trừng mắt nhìn Diệp Huyên, lắc đầu: “Kẻ dối trá!” Diệp Huyên nhếch miệng cười, như nghĩ đến gì đó, hắn trầm giọng nói: “Đạo Nhất, không phải có phong ấn hay sao? Tại sao người Dị Duy có thể xuyên qua phong ấn đến được chỗ chúng ta?” Đạo Nhất quay đầu nhìn lốc xoáy kia, nhẹ giọng nói: “Bởi vì phong ấn đã bị nới lỏng rồi!” AdvertisementPhong ấn nới lỏng! Diệp Huyên nhìn lốc xoáy màu đen kia: “Nhanh nhất là bao lâu nữa bọn họ có thể đến đây?” Đạo Nhất cười nói: “Có luồng kiếm khí này thì có thể chống đỡ được một đoạn thời gian! Năm năm có lẽ sẽ không có vấn đề, nhưng, một khi phong ấn hoàn toàn biến mất, thì kiếm khí này cũng không ngăn được bọn họ! Kiếm khí này chỉ có thể khiến bọn họ không thể xuyên qua trong mấy năm thôi!” AdvertisementNăm năm! Diệp Huyên khẽ nói: “Năm năm sau, ta đối phó với Dị Duy Tộc?” Đạo Nhất gật đầu. Diệp Huyên có chút không hiểu: “Năm đó Diệp Thần thất bại rồi sao?” Đạo Nhất lại gật đầu. Diệp uyên trầm giọng nói: “Ta học tập năm năm, có thể mạnh hơn Diệp Thần năm đó không?” Đạo Nhất nhìn Diệp Huyên: “Ngươi không có tự tin về bản thân sao?” Diệp Huyên lắc đầu cười: “Đúng là không có tự tin!” Trước mắt mà nói, ngay cả những pháp tắc vũ trụ mà hắn cũng không đánh được, chẳng lẽ học năm năm thì có thể mạnh hơn chủ nhân Diệp Thiên của những pháp tắc vũ trụ này sao? Không thể! Mặc dù hắn rất tự tin, nhưng không tự đại. Đạo Nhất cười nói: “Với tình huống bình thường thì chắc chắn không thể!” Diệp Huyên hỏi: “Không bình thường?” Đạo Nhất gật đầu. Diệp Huyên có chút hiếu kỳ: “Không bình thường là thế nào?” Đạo Nhất chớp mắt, khá tinh nghịch: “Tạm thời giữ bí mật!” Diệp Huyên đang định nói thì lúc này, bên cạnh đột nhiên vang lên âm thanh: “Các ngươi đã quên hai người chúng ta rồi sao?” Diệp Huyên quay đầu nhìn bên cạnh, ở đó có hai cô gái! Pháp tắc Vận Mệnh và pháp tắc Thời Gian! Lúc này, hai cô gái đều đang nhìn Diệp Huyên! A Mệnh đột nhiên đi đến trước mặt Diệp Huyên, nàng ta cứ nhìn thẳng Diệp Huyên như vậy, như muốn xuyên thấu Diệp Huyên vậy! Có chút lạ lẫm, nhưng lại có phần quen thuộc!
Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Đạo Nhất trừng mắt nhìn Diệp Huyên, lắc đầu: “Kẻ dối trá!” Diệp Huyên nhếch miệng cười, như nghĩ đến gì đó, hắn trầm giọng nói: “Đạo Nhất, không phải có phong ấn hay sao? Tại sao người Dị Duy có thể xuyên qua phong ấn đến được chỗ chúng ta?” Đạo Nhất quay đầu nhìn lốc xoáy kia, nhẹ giọng nói: “Bởi vì phong ấn đã bị nới lỏng rồi!” AdvertisementPhong ấn nới lỏng! Diệp Huyên nhìn lốc xoáy màu đen kia: “Nhanh nhất là bao lâu nữa bọn họ có thể đến đây?” Đạo Nhất cười nói: “Có luồng kiếm khí này thì có thể chống đỡ được một đoạn thời gian! Năm năm có lẽ sẽ không có vấn đề, nhưng, một khi phong ấn hoàn toàn biến mất, thì kiếm khí này cũng không ngăn được bọn họ! Kiếm khí này chỉ có thể khiến bọn họ không thể xuyên qua trong mấy năm thôi!” AdvertisementNăm năm! Diệp Huyên khẽ nói: “Năm năm sau, ta đối phó với Dị Duy Tộc?” Đạo Nhất gật đầu. Diệp Huyên có chút không hiểu: “Năm đó Diệp Thần thất bại rồi sao?” Đạo Nhất lại gật đầu. Diệp uyên trầm giọng nói: “Ta học tập năm năm, có thể mạnh hơn Diệp Thần năm đó không?” Đạo Nhất nhìn Diệp Huyên: “Ngươi không có tự tin về bản thân sao?” Diệp Huyên lắc đầu cười: “Đúng là không có tự tin!” Trước mắt mà nói, ngay cả những pháp tắc vũ trụ mà hắn cũng không đánh được, chẳng lẽ học năm năm thì có thể mạnh hơn chủ nhân Diệp Thiên của những pháp tắc vũ trụ này sao? Không thể! Mặc dù hắn rất tự tin, nhưng không tự đại. Đạo Nhất cười nói: “Với tình huống bình thường thì chắc chắn không thể!” Diệp Huyên hỏi: “Không bình thường?” Đạo Nhất gật đầu. Diệp Huyên có chút hiếu kỳ: “Không bình thường là thế nào?” Đạo Nhất chớp mắt, khá tinh nghịch: “Tạm thời giữ bí mật!” Diệp Huyên đang định nói thì lúc này, bên cạnh đột nhiên vang lên âm thanh: “Các ngươi đã quên hai người chúng ta rồi sao?” Diệp Huyên quay đầu nhìn bên cạnh, ở đó có hai cô gái! Pháp tắc Vận Mệnh và pháp tắc Thời Gian! Lúc này, hai cô gái đều đang nhìn Diệp Huyên! A Mệnh đột nhiên đi đến trước mặt Diệp Huyên, nàng ta cứ nhìn thẳng Diệp Huyên như vậy, như muốn xuyên thấu Diệp Huyên vậy! Có chút lạ lẫm, nhưng lại có phần quen thuộc!
Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Đạo Nhất trừng mắt nhìn Diệp Huyên, lắc đầu: “Kẻ dối trá!” Diệp Huyên nhếch miệng cười, như nghĩ đến gì đó, hắn trầm giọng nói: “Đạo Nhất, không phải có phong ấn hay sao? Tại sao người Dị Duy có thể xuyên qua phong ấn đến được chỗ chúng ta?” Đạo Nhất quay đầu nhìn lốc xoáy kia, nhẹ giọng nói: “Bởi vì phong ấn đã bị nới lỏng rồi!” AdvertisementPhong ấn nới lỏng! Diệp Huyên nhìn lốc xoáy màu đen kia: “Nhanh nhất là bao lâu nữa bọn họ có thể đến đây?” Đạo Nhất cười nói: “Có luồng kiếm khí này thì có thể chống đỡ được một đoạn thời gian! Năm năm có lẽ sẽ không có vấn đề, nhưng, một khi phong ấn hoàn toàn biến mất, thì kiếm khí này cũng không ngăn được bọn họ! Kiếm khí này chỉ có thể khiến bọn họ không thể xuyên qua trong mấy năm thôi!” AdvertisementNăm năm! Diệp Huyên khẽ nói: “Năm năm sau, ta đối phó với Dị Duy Tộc?” Đạo Nhất gật đầu. Diệp Huyên có chút không hiểu: “Năm đó Diệp Thần thất bại rồi sao?” Đạo Nhất lại gật đầu. Diệp uyên trầm giọng nói: “Ta học tập năm năm, có thể mạnh hơn Diệp Thần năm đó không?” Đạo Nhất nhìn Diệp Huyên: “Ngươi không có tự tin về bản thân sao?” Diệp Huyên lắc đầu cười: “Đúng là không có tự tin!” Trước mắt mà nói, ngay cả những pháp tắc vũ trụ mà hắn cũng không đánh được, chẳng lẽ học năm năm thì có thể mạnh hơn chủ nhân Diệp Thiên của những pháp tắc vũ trụ này sao? Không thể! Mặc dù hắn rất tự tin, nhưng không tự đại. Đạo Nhất cười nói: “Với tình huống bình thường thì chắc chắn không thể!” Diệp Huyên hỏi: “Không bình thường?” Đạo Nhất gật đầu. Diệp Huyên có chút hiếu kỳ: “Không bình thường là thế nào?” Đạo Nhất chớp mắt, khá tinh nghịch: “Tạm thời giữ bí mật!” Diệp Huyên đang định nói thì lúc này, bên cạnh đột nhiên vang lên âm thanh: “Các ngươi đã quên hai người chúng ta rồi sao?” Diệp Huyên quay đầu nhìn bên cạnh, ở đó có hai cô gái! Pháp tắc Vận Mệnh và pháp tắc Thời Gian! Lúc này, hai cô gái đều đang nhìn Diệp Huyên! A Mệnh đột nhiên đi đến trước mặt Diệp Huyên, nàng ta cứ nhìn thẳng Diệp Huyên như vậy, như muốn xuyên thấu Diệp Huyên vậy! Có chút lạ lẫm, nhưng lại có phần quen thuộc!