Thanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm.
Chương 6347
Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Bởi vì một kiếm của kiếm tu đã xoá đi cả Thời Gian duy độ! Sau khi kiếm tu chém chết một người Dị Duy, hắn ta ngược lại cảm thấy có chút nhàm chán! Hắn ta có hơi thất vọng. Yếu như thế sao? AdvertisementKhông nên vậy chứ! Kiếm tu nhìn về phía xa xa, hắn ta tiếp tục tiến tới. AdvertisementHơn trăm nghìn năm rồi! Chỉ có năm đó khi gặp Thiên Mệnh, hắn ta mới có một loại cảm giác giống như sống lại. Cảm giác có đối thủ thật quá tuyệt vời! Đáng tiếc, bây giờ hai người này chỉ quan tâm tiểu tử kia. Nhưng mà không sao, ba người bọn họ chung quy sẽ có một trận chiến! Chỉ là trong thời gian này, thật sự rất nhàm chán! Dường như nghĩ đến điều gì, kiếm tu quay đầu nhìn, hắn lắc đầu cười: “Thật hâm mộ tiểu tử kia...” Tiểu tử kia mà hắn nói đương nhiên chính là Diệp Huyên! Có thể bị đánh bại, chẳng phải là một loại hạnh phúc sao? Nếu như Diệp Huyên biết được suy nghĩ của kiếm tu, không biết sẽ có cảm tưởng như thế nào. Kiếm tu thu hồi ánh mắt, tiếp tục đi về phía xa. Hắn ta thong dong tự tại không cầu điều gì! Chỉ cầu cuộc sống có chút khó khăn! Hắn ta cũng không cầu chết! Cũng không cầu bại! Hắn ta chỉ cầu có người có thể khiến hắn ta xuất hai kiếm! Chỉ hai kiếm! Yêu cầu này cao lắm sao? .... Bên hồ, trong nhà trúc, Diệp Huyên ngồi xếp bằng trên mặt đất. Ở trước mặt hắn, là Đạo Nhất! Mà ở bên cạnh hai người còn có đám người An Lan Tú và Tiểu Thất. Tất cả mọi người đều đang yên lặng nghe Đạo Nhất giảng giải thời gian!
Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Bởi vì một kiếm của kiếm tu đã xoá đi cả Thời Gian duy độ! Sau khi kiếm tu chém chết một người Dị Duy, hắn ta ngược lại cảm thấy có chút nhàm chán! Hắn ta có hơi thất vọng. Yếu như thế sao? AdvertisementKhông nên vậy chứ! Kiếm tu nhìn về phía xa xa, hắn ta tiếp tục tiến tới. AdvertisementHơn trăm nghìn năm rồi! Chỉ có năm đó khi gặp Thiên Mệnh, hắn ta mới có một loại cảm giác giống như sống lại. Cảm giác có đối thủ thật quá tuyệt vời! Đáng tiếc, bây giờ hai người này chỉ quan tâm tiểu tử kia. Nhưng mà không sao, ba người bọn họ chung quy sẽ có một trận chiến! Chỉ là trong thời gian này, thật sự rất nhàm chán! Dường như nghĩ đến điều gì, kiếm tu quay đầu nhìn, hắn lắc đầu cười: “Thật hâm mộ tiểu tử kia...” Tiểu tử kia mà hắn nói đương nhiên chính là Diệp Huyên! Có thể bị đánh bại, chẳng phải là một loại hạnh phúc sao? Nếu như Diệp Huyên biết được suy nghĩ của kiếm tu, không biết sẽ có cảm tưởng như thế nào. Kiếm tu thu hồi ánh mắt, tiếp tục đi về phía xa. Hắn ta thong dong tự tại không cầu điều gì! Chỉ cầu cuộc sống có chút khó khăn! Hắn ta cũng không cầu chết! Cũng không cầu bại! Hắn ta chỉ cầu có người có thể khiến hắn ta xuất hai kiếm! Chỉ hai kiếm! Yêu cầu này cao lắm sao? .... Bên hồ, trong nhà trúc, Diệp Huyên ngồi xếp bằng trên mặt đất. Ở trước mặt hắn, là Đạo Nhất! Mà ở bên cạnh hai người còn có đám người An Lan Tú và Tiểu Thất. Tất cả mọi người đều đang yên lặng nghe Đạo Nhất giảng giải thời gian!
Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Bởi vì một kiếm của kiếm tu đã xoá đi cả Thời Gian duy độ! Sau khi kiếm tu chém chết một người Dị Duy, hắn ta ngược lại cảm thấy có chút nhàm chán! Hắn ta có hơi thất vọng. Yếu như thế sao? AdvertisementKhông nên vậy chứ! Kiếm tu nhìn về phía xa xa, hắn ta tiếp tục tiến tới. AdvertisementHơn trăm nghìn năm rồi! Chỉ có năm đó khi gặp Thiên Mệnh, hắn ta mới có một loại cảm giác giống như sống lại. Cảm giác có đối thủ thật quá tuyệt vời! Đáng tiếc, bây giờ hai người này chỉ quan tâm tiểu tử kia. Nhưng mà không sao, ba người bọn họ chung quy sẽ có một trận chiến! Chỉ là trong thời gian này, thật sự rất nhàm chán! Dường như nghĩ đến điều gì, kiếm tu quay đầu nhìn, hắn lắc đầu cười: “Thật hâm mộ tiểu tử kia...” Tiểu tử kia mà hắn nói đương nhiên chính là Diệp Huyên! Có thể bị đánh bại, chẳng phải là một loại hạnh phúc sao? Nếu như Diệp Huyên biết được suy nghĩ của kiếm tu, không biết sẽ có cảm tưởng như thế nào. Kiếm tu thu hồi ánh mắt, tiếp tục đi về phía xa. Hắn ta thong dong tự tại không cầu điều gì! Chỉ cầu cuộc sống có chút khó khăn! Hắn ta cũng không cầu chết! Cũng không cầu bại! Hắn ta chỉ cầu có người có thể khiến hắn ta xuất hai kiếm! Chỉ hai kiếm! Yêu cầu này cao lắm sao? .... Bên hồ, trong nhà trúc, Diệp Huyên ngồi xếp bằng trên mặt đất. Ở trước mặt hắn, là Đạo Nhất! Mà ở bên cạnh hai người còn có đám người An Lan Tú và Tiểu Thất. Tất cả mọi người đều đang yên lặng nghe Đạo Nhất giảng giải thời gian!