Tác giả:

Thanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm.

Chương 6368

Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Cô gái cũng mặc một bộ váy trắng, dáng vẻ rất giống với Đạo Nhất.  Rõ ràng đây chính là muội muội của Đạo Nhất!  Cô gái nhìn Đạo Nhất, vẻ mặt bình tĩnh.  AdvertisementĐạo Nhất đi đến trước mặt cô gái, vẻ mặt phức tạp: “A Cổ, vài năm nay, vẫn ổn chứ?”  AdvertisementCô gái khẽ cúi đầu, không nói gì.  Đạo Nhất nắm lấy tay A Cổ, áy náy nói: “Xin lỗi, mấy năm nay tỷ tỷ chưa từng chăm sóc muội, khiến muội…”  Ngay lúc này, đột nhiên trong tay A Cổ xuất hiện một con dao găm kỳ lạ, sau đó, nàng ta trực tiếp đâm một đao vào bụng Đạo Nhất.  Ầm!  Trong thoáng chốc, toàn thân Đạo Nhất cứng đờ tại chỗ, sau đó thân thể nàng ta bắt đầu biến mất nhanh chóng!  Thấy vậy, Diệp Huyên và A Mệnh đều biến sắc.  Diệp Huyên đang định ra tay thì lúc đó, Đạo Nhất đột nhiên run giọng nói: “Đừng... Đây là Tuế Nguyệt Thần Đao, trong đó có chứa sức mạnh thời gian năm tháng vô cùng mạnh, ngươi không thể chống đỡ được sức mạnh này!”  A Mệnh cũng ngăn Diệp Huyên, vũ khí này khiến nàng ta cũng cảm nhận được nguy hiểm!  A Cổ nhìn Đạo Nhất chằm chằm, đôi mắt nàng ta không ngừng rơi lệ: “Tại sao! Tại sao tỷ lại vì một tên loài người thấp hèn mà phản bội tộc nhân? Tại sao chứ! Tại sao chứ!”  Tay trái Đạo Nhất khẽ chạm vào gương mặt A Cổ, nhẹ giọng nói: “Bởi vì tỷ tỷ thích loài người này!”  A Cổ rống giận: “Hắn chỉ là một tên loài người thôi mà! Một sinh linh thấp hèn, một chủng tộc thấp hèn… Sao tỷ lại thích hắn? Tỷ biết không? Tỷ khiến cả A Cổ Thị chúng ta đều hổ thẹn!”  Nói rồi, tay phải nàng ta cầm dao đâm mạnh vào.  Ầm!  Thân thể Đạo Nhất càng trở nên hư ảo, nàng ta khẽ nhíu mày, thoáng chốc, nàng ta khẽ cười: “Nha đầu ngốc, thích một người, không phải do bản thân mình khống chế được…”  Nói rồi nàng ta quay đầu nhìn Diệp Huyên, khẽ cười: “Vốn muốn ở cạnh ngươi thêm một thời gian, nhưng… Chuyện không như ý muốn. Đồng ý với ta, đừng đi tìm bản thể ta, càng đừng cứu ta… Cái chết đối với ta mà nói, thật sự là giải thoát… Sống thật quá đau khổ…”  Vừa dứt lời, nàng ta ngẩng đầu nhìn tinh không vô tận, khẽ cười nói: “Kiếp này, ta không còn nợ ai nữa rồi!”  

Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Cô gái cũng mặc một bộ váy trắng, dáng vẻ rất giống với Đạo Nhất.  Rõ ràng đây chính là muội muội của Đạo Nhất!  Cô gái nhìn Đạo Nhất, vẻ mặt bình tĩnh.  AdvertisementĐạo Nhất đi đến trước mặt cô gái, vẻ mặt phức tạp: “A Cổ, vài năm nay, vẫn ổn chứ?”  AdvertisementCô gái khẽ cúi đầu, không nói gì.  Đạo Nhất nắm lấy tay A Cổ, áy náy nói: “Xin lỗi, mấy năm nay tỷ tỷ chưa từng chăm sóc muội, khiến muội…”  Ngay lúc này, đột nhiên trong tay A Cổ xuất hiện một con dao găm kỳ lạ, sau đó, nàng ta trực tiếp đâm một đao vào bụng Đạo Nhất.  Ầm!  Trong thoáng chốc, toàn thân Đạo Nhất cứng đờ tại chỗ, sau đó thân thể nàng ta bắt đầu biến mất nhanh chóng!  Thấy vậy, Diệp Huyên và A Mệnh đều biến sắc.  Diệp Huyên đang định ra tay thì lúc đó, Đạo Nhất đột nhiên run giọng nói: “Đừng... Đây là Tuế Nguyệt Thần Đao, trong đó có chứa sức mạnh thời gian năm tháng vô cùng mạnh, ngươi không thể chống đỡ được sức mạnh này!”  A Mệnh cũng ngăn Diệp Huyên, vũ khí này khiến nàng ta cũng cảm nhận được nguy hiểm!  A Cổ nhìn Đạo Nhất chằm chằm, đôi mắt nàng ta không ngừng rơi lệ: “Tại sao! Tại sao tỷ lại vì một tên loài người thấp hèn mà phản bội tộc nhân? Tại sao chứ! Tại sao chứ!”  Tay trái Đạo Nhất khẽ chạm vào gương mặt A Cổ, nhẹ giọng nói: “Bởi vì tỷ tỷ thích loài người này!”  A Cổ rống giận: “Hắn chỉ là một tên loài người thôi mà! Một sinh linh thấp hèn, một chủng tộc thấp hèn… Sao tỷ lại thích hắn? Tỷ biết không? Tỷ khiến cả A Cổ Thị chúng ta đều hổ thẹn!”  Nói rồi, tay phải nàng ta cầm dao đâm mạnh vào.  Ầm!  Thân thể Đạo Nhất càng trở nên hư ảo, nàng ta khẽ nhíu mày, thoáng chốc, nàng ta khẽ cười: “Nha đầu ngốc, thích một người, không phải do bản thân mình khống chế được…”  Nói rồi nàng ta quay đầu nhìn Diệp Huyên, khẽ cười: “Vốn muốn ở cạnh ngươi thêm một thời gian, nhưng… Chuyện không như ý muốn. Đồng ý với ta, đừng đi tìm bản thể ta, càng đừng cứu ta… Cái chết đối với ta mà nói, thật sự là giải thoát… Sống thật quá đau khổ…”  Vừa dứt lời, nàng ta ngẩng đầu nhìn tinh không vô tận, khẽ cười nói: “Kiếp này, ta không còn nợ ai nữa rồi!”  

Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Cô gái cũng mặc một bộ váy trắng, dáng vẻ rất giống với Đạo Nhất.  Rõ ràng đây chính là muội muội của Đạo Nhất!  Cô gái nhìn Đạo Nhất, vẻ mặt bình tĩnh.  AdvertisementĐạo Nhất đi đến trước mặt cô gái, vẻ mặt phức tạp: “A Cổ, vài năm nay, vẫn ổn chứ?”  AdvertisementCô gái khẽ cúi đầu, không nói gì.  Đạo Nhất nắm lấy tay A Cổ, áy náy nói: “Xin lỗi, mấy năm nay tỷ tỷ chưa từng chăm sóc muội, khiến muội…”  Ngay lúc này, đột nhiên trong tay A Cổ xuất hiện một con dao găm kỳ lạ, sau đó, nàng ta trực tiếp đâm một đao vào bụng Đạo Nhất.  Ầm!  Trong thoáng chốc, toàn thân Đạo Nhất cứng đờ tại chỗ, sau đó thân thể nàng ta bắt đầu biến mất nhanh chóng!  Thấy vậy, Diệp Huyên và A Mệnh đều biến sắc.  Diệp Huyên đang định ra tay thì lúc đó, Đạo Nhất đột nhiên run giọng nói: “Đừng... Đây là Tuế Nguyệt Thần Đao, trong đó có chứa sức mạnh thời gian năm tháng vô cùng mạnh, ngươi không thể chống đỡ được sức mạnh này!”  A Mệnh cũng ngăn Diệp Huyên, vũ khí này khiến nàng ta cũng cảm nhận được nguy hiểm!  A Cổ nhìn Đạo Nhất chằm chằm, đôi mắt nàng ta không ngừng rơi lệ: “Tại sao! Tại sao tỷ lại vì một tên loài người thấp hèn mà phản bội tộc nhân? Tại sao chứ! Tại sao chứ!”  Tay trái Đạo Nhất khẽ chạm vào gương mặt A Cổ, nhẹ giọng nói: “Bởi vì tỷ tỷ thích loài người này!”  A Cổ rống giận: “Hắn chỉ là một tên loài người thôi mà! Một sinh linh thấp hèn, một chủng tộc thấp hèn… Sao tỷ lại thích hắn? Tỷ biết không? Tỷ khiến cả A Cổ Thị chúng ta đều hổ thẹn!”  Nói rồi, tay phải nàng ta cầm dao đâm mạnh vào.  Ầm!  Thân thể Đạo Nhất càng trở nên hư ảo, nàng ta khẽ nhíu mày, thoáng chốc, nàng ta khẽ cười: “Nha đầu ngốc, thích một người, không phải do bản thân mình khống chế được…”  Nói rồi nàng ta quay đầu nhìn Diệp Huyên, khẽ cười: “Vốn muốn ở cạnh ngươi thêm một thời gian, nhưng… Chuyện không như ý muốn. Đồng ý với ta, đừng đi tìm bản thể ta, càng đừng cứu ta… Cái chết đối với ta mà nói, thật sự là giải thoát… Sống thật quá đau khổ…”  Vừa dứt lời, nàng ta ngẩng đầu nhìn tinh không vô tận, khẽ cười nói: “Kiếp này, ta không còn nợ ai nữa rồi!”  

Chương 6368