Tác giả:

Thanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm.

Chương 6387

Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Đôi mắt nhóc màu trắng sáng lên, cô bé lấy hai cây kẹo hồ lô, sau đó lẳng lặng nhét vài món đồ vào trong tay Diệp Huyên.  Một cây thì hơi lỗ, nhưng hai cây thì kiếm lời rồi!  Đổi!  AdvertisementCô bé quả nhiên lựa chọn đổi.  Diệp Huyên cũng không nhìn, lập tức nhận lấy.  AdvertisementLúc này, người đàn ông áo xanh khẽ cười: “Chúng ta trở lại chuyện chính, nói về quy tắc đi! Nói về quy tắc!”  Ông lão tóc trắng nhìn người đàn ông áo xanh, vẻ mặt lạnh băng: “Ngươi cảm thấy còn cần phải nói chuyện sao?”  Người đàn ông áo xanh đang định nói thì Nhị Nha kia đã lên tiếng: “Tiểu Bạch, bọn họ không nói nữa nữa! Ra tay!”  Nhóc màu trắng vội gật đầu, cô bé lập tức bay lên trên không, há miệng hít một hơi, thoáng chốc, toàn bộ tòa thành đều chuyển động, sau đó, từng thần vật đột nhiên từ trong thành bay lên, sau đó lao về phía cô bé.  Quan trọng nhất là, mặt đất Vô Biên Thành cũng bắt đầu dao động!  Linh mạch!  Tòa thành này có một long mạch thần phẩm!  Mà lúc này, sau khi cảm nhận được cô bé này triệu hoán, long mạch thần phẩm đã ngủ sâu cả vạn năm kia lại muốn thức tỉnh.  Thấy vậy, sắc mặt ông lão kia lập tức thay đổi, ông ta rống giận: “Càn rỡ!”  Nói rồi, ông ta lập tức vung tay về phía nhóc màu trắng.  Mà lúc này, người đàn ông áo xanh đột nhiên rút kiếm ra.  Ầm!  Trong tầm mắt mọi người, ông lão tóc trắng kia lập tức bị một kiếm này chém lùi ra ngoài chân trời cả nghìn trượng, khi ông lão dừng lại, ông ta cũng đã bị mất một cánh tay!  Thấy vậy, mọi người trong sân bỗng chốc hóa đá!  Đây là cao thủ Bán Bộ Ý Cảnh đấy!  Vậy mà bị một kiếm chém đứt cánh tay sao?  Ông lão tóc trắng kia lúc này cũng ngây người, một kiếm này mà bản thân ông ta không đỡ được?  Lúc ấy, một con rồng trắng khổng lồ từ trong thành phóng lên!  Mọi người đều ngẩng đầu nhìn, một con rồng đang bay lượn trong tầng mây trên bầu trời, một lúc sau, một cái đầu rồng khổng lồ hiện ra từ trong tầng mây, không thể không nói, con rồng này thực sự rất lớn, chiếm hết gần nửa bầu trời rồi.  

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Đôi mắt nhóc màu trắng sáng lên, cô bé lấy hai cây kẹo hồ lô, sau đó lẳng lặng nhét vài món đồ vào trong tay Diệp Huyên.  

Một cây thì hơi lỗ, nhưng hai cây thì kiếm lời rồi!  

Đổi!  

Advertisement

Cô bé quả nhiên lựa chọn đổi.  

Diệp Huyên cũng không nhìn, lập tức nhận lấy.  

Advertisement

Lúc này, người đàn ông áo xanh khẽ cười: “Chúng ta trở lại chuyện chính, nói về quy tắc đi! Nói về quy tắc!”  

Ông lão tóc trắng nhìn người đàn ông áo xanh, vẻ mặt lạnh băng: “Ngươi cảm thấy còn cần phải nói chuyện sao?”  

Người đàn ông áo xanh đang định nói thì Nhị Nha kia đã lên tiếng: “Tiểu Bạch, bọn họ không nói nữa nữa! Ra tay!”  

Nhóc màu trắng vội gật đầu, cô bé lập tức bay lên trên không, há miệng hít một hơi, thoáng chốc, toàn bộ tòa thành đều chuyển động, sau đó, từng thần vật đột nhiên từ trong thành bay lên, sau đó lao về phía cô bé.  

Quan trọng nhất là, mặt đất Vô Biên Thành cũng bắt đầu dao động!  

Linh mạch!  

Tòa thành này có một long mạch thần phẩm!  

Mà lúc này, sau khi cảm nhận được cô bé này triệu hoán, long mạch thần phẩm đã ngủ sâu cả vạn năm kia lại muốn thức tỉnh.  

Thấy vậy, sắc mặt ông lão kia lập tức thay đổi, ông ta rống giận: “Càn rỡ!”  

Nói rồi, ông ta lập tức vung tay về phía nhóc màu trắng.  

Mà lúc này, người đàn ông áo xanh đột nhiên rút kiếm ra.  

Ầm!  

Trong tầm mắt mọi người, ông lão tóc trắng kia lập tức bị một kiếm này chém lùi ra ngoài chân trời cả nghìn trượng, khi ông lão dừng lại, ông ta cũng đã bị mất một cánh tay!  

Thấy vậy, mọi người trong sân bỗng chốc hóa đá!  

Đây là cao thủ Bán Bộ Ý Cảnh đấy!  

Vậy mà bị một kiếm chém đứt cánh tay sao?  

Ông lão tóc trắng kia lúc này cũng ngây người, một kiếm này mà bản thân ông ta không đỡ được?  

Lúc ấy, một con rồng trắng khổng lồ từ trong thành phóng lên!  

Mọi người đều ngẩng đầu nhìn, một con rồng đang bay lượn trong tầng mây trên bầu trời, một lúc sau, một cái đầu rồng khổng lồ hiện ra từ trong tầng mây, không thể không nói, con rồng này thực sự rất lớn, chiếm hết gần nửa bầu trời rồi.  

Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Đôi mắt nhóc màu trắng sáng lên, cô bé lấy hai cây kẹo hồ lô, sau đó lẳng lặng nhét vài món đồ vào trong tay Diệp Huyên.  Một cây thì hơi lỗ, nhưng hai cây thì kiếm lời rồi!  Đổi!  AdvertisementCô bé quả nhiên lựa chọn đổi.  Diệp Huyên cũng không nhìn, lập tức nhận lấy.  AdvertisementLúc này, người đàn ông áo xanh khẽ cười: “Chúng ta trở lại chuyện chính, nói về quy tắc đi! Nói về quy tắc!”  Ông lão tóc trắng nhìn người đàn ông áo xanh, vẻ mặt lạnh băng: “Ngươi cảm thấy còn cần phải nói chuyện sao?”  Người đàn ông áo xanh đang định nói thì Nhị Nha kia đã lên tiếng: “Tiểu Bạch, bọn họ không nói nữa nữa! Ra tay!”  Nhóc màu trắng vội gật đầu, cô bé lập tức bay lên trên không, há miệng hít một hơi, thoáng chốc, toàn bộ tòa thành đều chuyển động, sau đó, từng thần vật đột nhiên từ trong thành bay lên, sau đó lao về phía cô bé.  Quan trọng nhất là, mặt đất Vô Biên Thành cũng bắt đầu dao động!  Linh mạch!  Tòa thành này có một long mạch thần phẩm!  Mà lúc này, sau khi cảm nhận được cô bé này triệu hoán, long mạch thần phẩm đã ngủ sâu cả vạn năm kia lại muốn thức tỉnh.  Thấy vậy, sắc mặt ông lão kia lập tức thay đổi, ông ta rống giận: “Càn rỡ!”  Nói rồi, ông ta lập tức vung tay về phía nhóc màu trắng.  Mà lúc này, người đàn ông áo xanh đột nhiên rút kiếm ra.  Ầm!  Trong tầm mắt mọi người, ông lão tóc trắng kia lập tức bị một kiếm này chém lùi ra ngoài chân trời cả nghìn trượng, khi ông lão dừng lại, ông ta cũng đã bị mất một cánh tay!  Thấy vậy, mọi người trong sân bỗng chốc hóa đá!  Đây là cao thủ Bán Bộ Ý Cảnh đấy!  Vậy mà bị một kiếm chém đứt cánh tay sao?  Ông lão tóc trắng kia lúc này cũng ngây người, một kiếm này mà bản thân ông ta không đỡ được?  Lúc ấy, một con rồng trắng khổng lồ từ trong thành phóng lên!  Mọi người đều ngẩng đầu nhìn, một con rồng đang bay lượn trong tầng mây trên bầu trời, một lúc sau, một cái đầu rồng khổng lồ hiện ra từ trong tầng mây, không thể không nói, con rồng này thực sự rất lớn, chiếm hết gần nửa bầu trời rồi.  

Chương 6387