Thanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm.
Chương 6411
Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Trừ người đàn ông áo xanh. Thấy vậy, sắc mặt những cường giả khác thoắt cái đọng lại. Ngay cả Hoa Nhất Y cũng lộ vẻ nghiêm trọng. Nàng ta chỉ kịp phản ứng vào giây phút thanh kiếm xuất hiện, nếu đối phương có lòng muốn giết... Sắc mặt nàng ta càng đanh lại. Gã đàn ông kia lại nói: “Đến!" Hàng chục thanh kiếm trên không trung bỗng hóa thành kiếm quang, hội tụ thành một thanh duy nhất trong tay ông ta. Ông ta cười: “Hoan nghênh chư vị đạo hữu thảo luận kiếm đạo”. Phải cố tình liếc nhìn người đàn ông áo xanh thêm một cái, người này mới chịu lùi xuống. Diệp Huyên khẽ huých y: “Hình như ông ta nhằm vào cha đấy”. Người đàn ông áo xanh chỉ cười mà không nói. Diệp Huyên lại hỏi: “Ban nãy vì sao không có thanh kiếm nào trên đầu cha?" Y nghĩ ngợi một hồi rồi nói: “Có lẽ là vì ta mạnh quá”. Đoạn y quay sang than thở với Diệp Huyên: “Con cứ than mình khổ lắm, thảm lắm, nhưng biết sao không? Ta thật sự rất hâm mộ con đấy!" Diệp Huyên không hiểu gì hết: “Hâm mộ cái gì?" Người đàn ông áo xanh nghiêm túc nói: “Vì con yếu nên mới cho rằng cái gì cũng lợi hại, không như ta nhìn ai cũng thấy người đó yếu...” Lại một tiếng thở dài: “Chao ôi, vô địch thật là phiền lòng quá đi. Nếu ta được yếu như con thì tốt biết bao! Cuộc sống của kẻ yếu một đi không trở lại rồi, khổ lắm con biết không? Ta khổ lắm...” Diệp Huyên: “...”Nhìn gương mặt "đau khổ" của người đàn ông áo xanh, Diệp Huyên suýt nữa đã ra tay đánh người. Thật sự là không nhịn nổi nữa! Nhưng lý trí lại nói hắn đánh không lại y. Nhịn! Phải nhịn! Diệp Huyên hít một hơi thật sâu, ngả mình tựa vào lưng ghế, không nói thêm gì nữa. Bỗng dưng sinh ra chút hối hận vì đã đi tìm cha. Ngày nào cũng phải nhìn y làm bộ làm tịch mà lại không nói gì được, nghẹn chết rồi! Tức quá!
Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Trừ người đàn ông áo xanh. Thấy vậy, sắc mặt những cường giả khác thoắt cái đọng lại. Ngay cả Hoa Nhất Y cũng lộ vẻ nghiêm trọng. Nàng ta chỉ kịp phản ứng vào giây phút thanh kiếm xuất hiện, nếu đối phương có lòng muốn giết... Sắc mặt nàng ta càng đanh lại. Gã đàn ông kia lại nói: “Đến!" Hàng chục thanh kiếm trên không trung bỗng hóa thành kiếm quang, hội tụ thành một thanh duy nhất trong tay ông ta. Ông ta cười: “Hoan nghênh chư vị đạo hữu thảo luận kiếm đạo”. Phải cố tình liếc nhìn người đàn ông áo xanh thêm một cái, người này mới chịu lùi xuống. Diệp Huyên khẽ huých y: “Hình như ông ta nhằm vào cha đấy”. Người đàn ông áo xanh chỉ cười mà không nói. Diệp Huyên lại hỏi: “Ban nãy vì sao không có thanh kiếm nào trên đầu cha?" Y nghĩ ngợi một hồi rồi nói: “Có lẽ là vì ta mạnh quá”. Đoạn y quay sang than thở với Diệp Huyên: “Con cứ than mình khổ lắm, thảm lắm, nhưng biết sao không? Ta thật sự rất hâm mộ con đấy!" Diệp Huyên không hiểu gì hết: “Hâm mộ cái gì?" Người đàn ông áo xanh nghiêm túc nói: “Vì con yếu nên mới cho rằng cái gì cũng lợi hại, không như ta nhìn ai cũng thấy người đó yếu...” Lại một tiếng thở dài: “Chao ôi, vô địch thật là phiền lòng quá đi. Nếu ta được yếu như con thì tốt biết bao! Cuộc sống của kẻ yếu một đi không trở lại rồi, khổ lắm con biết không? Ta khổ lắm...” Diệp Huyên: “...”Nhìn gương mặt "đau khổ" của người đàn ông áo xanh, Diệp Huyên suýt nữa đã ra tay đánh người. Thật sự là không nhịn nổi nữa! Nhưng lý trí lại nói hắn đánh không lại y. Nhịn! Phải nhịn! Diệp Huyên hít một hơi thật sâu, ngả mình tựa vào lưng ghế, không nói thêm gì nữa. Bỗng dưng sinh ra chút hối hận vì đã đi tìm cha. Ngày nào cũng phải nhìn y làm bộ làm tịch mà lại không nói gì được, nghẹn chết rồi! Tức quá!
Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Trừ người đàn ông áo xanh. Thấy vậy, sắc mặt những cường giả khác thoắt cái đọng lại. Ngay cả Hoa Nhất Y cũng lộ vẻ nghiêm trọng. Nàng ta chỉ kịp phản ứng vào giây phút thanh kiếm xuất hiện, nếu đối phương có lòng muốn giết... Sắc mặt nàng ta càng đanh lại. Gã đàn ông kia lại nói: “Đến!" Hàng chục thanh kiếm trên không trung bỗng hóa thành kiếm quang, hội tụ thành một thanh duy nhất trong tay ông ta. Ông ta cười: “Hoan nghênh chư vị đạo hữu thảo luận kiếm đạo”. Phải cố tình liếc nhìn người đàn ông áo xanh thêm một cái, người này mới chịu lùi xuống. Diệp Huyên khẽ huých y: “Hình như ông ta nhằm vào cha đấy”. Người đàn ông áo xanh chỉ cười mà không nói. Diệp Huyên lại hỏi: “Ban nãy vì sao không có thanh kiếm nào trên đầu cha?" Y nghĩ ngợi một hồi rồi nói: “Có lẽ là vì ta mạnh quá”. Đoạn y quay sang than thở với Diệp Huyên: “Con cứ than mình khổ lắm, thảm lắm, nhưng biết sao không? Ta thật sự rất hâm mộ con đấy!" Diệp Huyên không hiểu gì hết: “Hâm mộ cái gì?" Người đàn ông áo xanh nghiêm túc nói: “Vì con yếu nên mới cho rằng cái gì cũng lợi hại, không như ta nhìn ai cũng thấy người đó yếu...” Lại một tiếng thở dài: “Chao ôi, vô địch thật là phiền lòng quá đi. Nếu ta được yếu như con thì tốt biết bao! Cuộc sống của kẻ yếu một đi không trở lại rồi, khổ lắm con biết không? Ta khổ lắm...” Diệp Huyên: “...”Nhìn gương mặt "đau khổ" của người đàn ông áo xanh, Diệp Huyên suýt nữa đã ra tay đánh người. Thật sự là không nhịn nổi nữa! Nhưng lý trí lại nói hắn đánh không lại y. Nhịn! Phải nhịn! Diệp Huyên hít một hơi thật sâu, ngả mình tựa vào lưng ghế, không nói thêm gì nữa. Bỗng dưng sinh ra chút hối hận vì đã đi tìm cha. Ngày nào cũng phải nhìn y làm bộ làm tịch mà lại không nói gì được, nghẹn chết rồi! Tức quá!