Thanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm.
Chương 6425
Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Thấy ông lão xuất hiện cản đường, Nhị Nha tròn mắt nhìn không chớp, chẳng biết lại đang bắt đầu tính kế gì. Không được chủ động gây sự. Nhưng cũng không thể để mặc người khác hà hiếp! Diệp Huyên cười cười, quay sang hỏi Hoa Nhất Y: “Hoa cô nương muốn giữ chúng ta lại sao?" Hoa Nhất Y bỗng sải chân bước đến, ông lão còn chưa kịp mở miệng thì đã bị nàng ta tống cho một cú đấm vào bụng. Uỳnh! Thân xác ông ta vụn vỡ, linh hồn bay vụt đi. Chỉ một đấm đã xóa sổ thân xác! Những cường giả khác thấy vậy thì biến sắc. Mà ông lão kia thì mang gương mặt tràn ngập khó tin. Hoa Nhất Y: “Ta cho phép ngươi cản đường Diệp công tử sao?" Giữ hắn lại? Nàng ta đương nhiên không có lá gan này. Ban đầu nàng ta quả thật có ý với Linh tổ, nhưng sau khi chứng kiến sức mạnh của người đàn ông áo xanh thì đã từ bỏ quyết ý nghĩ này. Toàn bộ cường giả bán bộ Ý Cảnh góp lại chưa chắc đã đủ để làm đối thủ của y. Vậy mà còn muốn đụng đến Linh tổ thì phải não tàn đến trình độ nào? Hoa Nhất Y khẽ thi lễ với Diệp Huyên: “Xin lỗi Diệp công tử”. Diệp Huyên chỉ cười: “Xem ra Hoa cô nương cũng không thật sự nắm quyền toàn bộ Vô Biên Thành nhỉ?" Sắc mặt Hoa Nhất Y sa sầm: “Diệp công tử yên tâm, lần sau sẽ không có chuyện như vậy nữa”. "Không có lần sau đâu. Hoa cô nương, ta không cần Vô Biên Thành gia nhập Thần Đình Vũ Trụ”. Diệp Huyên nói rồi lập tức rời đi. Hoa Nhất Y ngẩn ra, đang muốn gọi với theo thì bị Nhị Nha quay lại nhìn: “Đừng đến gần, bằng không ta đánh chết ngươi”. Hoa Nhất Y: “...” Nhóm Diệp Huyên nhanh chóng đi mất dạng. Sắc mặt Hoa Nhất Y xấu xí vô cùng. Một người đàn ông trung niên bỗng lên tiếng: “Thành chủ, việc này...”
Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Thấy ông lão xuất hiện cản đường, Nhị Nha tròn mắt nhìn không chớp, chẳng biết lại đang bắt đầu tính kế gì. Không được chủ động gây sự. Nhưng cũng không thể để mặc người khác hà hiếp! Diệp Huyên cười cười, quay sang hỏi Hoa Nhất Y: “Hoa cô nương muốn giữ chúng ta lại sao?" Hoa Nhất Y bỗng sải chân bước đến, ông lão còn chưa kịp mở miệng thì đã bị nàng ta tống cho một cú đấm vào bụng. Uỳnh! Thân xác ông ta vụn vỡ, linh hồn bay vụt đi. Chỉ một đấm đã xóa sổ thân xác! Những cường giả khác thấy vậy thì biến sắc. Mà ông lão kia thì mang gương mặt tràn ngập khó tin. Hoa Nhất Y: “Ta cho phép ngươi cản đường Diệp công tử sao?" Giữ hắn lại? Nàng ta đương nhiên không có lá gan này. Ban đầu nàng ta quả thật có ý với Linh tổ, nhưng sau khi chứng kiến sức mạnh của người đàn ông áo xanh thì đã từ bỏ quyết ý nghĩ này. Toàn bộ cường giả bán bộ Ý Cảnh góp lại chưa chắc đã đủ để làm đối thủ của y. Vậy mà còn muốn đụng đến Linh tổ thì phải não tàn đến trình độ nào? Hoa Nhất Y khẽ thi lễ với Diệp Huyên: “Xin lỗi Diệp công tử”. Diệp Huyên chỉ cười: “Xem ra Hoa cô nương cũng không thật sự nắm quyền toàn bộ Vô Biên Thành nhỉ?" Sắc mặt Hoa Nhất Y sa sầm: “Diệp công tử yên tâm, lần sau sẽ không có chuyện như vậy nữa”. "Không có lần sau đâu. Hoa cô nương, ta không cần Vô Biên Thành gia nhập Thần Đình Vũ Trụ”. Diệp Huyên nói rồi lập tức rời đi. Hoa Nhất Y ngẩn ra, đang muốn gọi với theo thì bị Nhị Nha quay lại nhìn: “Đừng đến gần, bằng không ta đánh chết ngươi”. Hoa Nhất Y: “...” Nhóm Diệp Huyên nhanh chóng đi mất dạng. Sắc mặt Hoa Nhất Y xấu xí vô cùng. Một người đàn ông trung niên bỗng lên tiếng: “Thành chủ, việc này...”
Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Thấy ông lão xuất hiện cản đường, Nhị Nha tròn mắt nhìn không chớp, chẳng biết lại đang bắt đầu tính kế gì. Không được chủ động gây sự. Nhưng cũng không thể để mặc người khác hà hiếp! Diệp Huyên cười cười, quay sang hỏi Hoa Nhất Y: “Hoa cô nương muốn giữ chúng ta lại sao?" Hoa Nhất Y bỗng sải chân bước đến, ông lão còn chưa kịp mở miệng thì đã bị nàng ta tống cho một cú đấm vào bụng. Uỳnh! Thân xác ông ta vụn vỡ, linh hồn bay vụt đi. Chỉ một đấm đã xóa sổ thân xác! Những cường giả khác thấy vậy thì biến sắc. Mà ông lão kia thì mang gương mặt tràn ngập khó tin. Hoa Nhất Y: “Ta cho phép ngươi cản đường Diệp công tử sao?" Giữ hắn lại? Nàng ta đương nhiên không có lá gan này. Ban đầu nàng ta quả thật có ý với Linh tổ, nhưng sau khi chứng kiến sức mạnh của người đàn ông áo xanh thì đã từ bỏ quyết ý nghĩ này. Toàn bộ cường giả bán bộ Ý Cảnh góp lại chưa chắc đã đủ để làm đối thủ của y. Vậy mà còn muốn đụng đến Linh tổ thì phải não tàn đến trình độ nào? Hoa Nhất Y khẽ thi lễ với Diệp Huyên: “Xin lỗi Diệp công tử”. Diệp Huyên chỉ cười: “Xem ra Hoa cô nương cũng không thật sự nắm quyền toàn bộ Vô Biên Thành nhỉ?" Sắc mặt Hoa Nhất Y sa sầm: “Diệp công tử yên tâm, lần sau sẽ không có chuyện như vậy nữa”. "Không có lần sau đâu. Hoa cô nương, ta không cần Vô Biên Thành gia nhập Thần Đình Vũ Trụ”. Diệp Huyên nói rồi lập tức rời đi. Hoa Nhất Y ngẩn ra, đang muốn gọi với theo thì bị Nhị Nha quay lại nhìn: “Đừng đến gần, bằng không ta đánh chết ngươi”. Hoa Nhất Y: “...” Nhóm Diệp Huyên nhanh chóng đi mất dạng. Sắc mặt Hoa Nhất Y xấu xí vô cùng. Một người đàn ông trung niên bỗng lên tiếng: “Thành chủ, việc này...”