Thanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm.
Chương 6460
Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Xung quanh lập tức trở nên yên lặng! Kết thúc rồi? Ở phía dưới, Văn Tâm lộ ra vẻ không thể tin được, như thể mất hồn vậy: "Sao... sao lại như thế... làm sao có thể..." Phía chân trời, Văn Thiên cũng vô cùng bối rối! Thua rồi? Cứ vậy là thua? Lúc này đây, đầu óc ông ta đã loạn cào cào! Mục lão ở phía dưới cũng nhìn chằm chằm vào người đàn ông áo xanh, lão phát hiện thực lực của người này còn mạnh hơn so với lão tưởng tượng! Quá kinh khủng! Văn Thiên này mặc dù không phải là cường giả Ý Cảnh, nhưng có thể nói là đã vô cùng gần với Ý Cảnh rồi, vậy mà cứ thế thua trận! Lúc này, người đàn ông áo xanh đột nhiên nhìn về phía Nhị Nha: "Đánh chết người phụ nữ kia đi!" Nhị Nha vọt thẳng đến trước mặt Văn Tâm, Văn Tâm liền tái mặt, vừa định nói chuyện thì đã bị Nhị Nha đá một cú vào đầu. Ầm! Đầu của Văn Tâm bay ra ngoài! Cú đá này đã tiêu diệt hoàn toàn thần hồn của ả! Người đàn ông áo xanh ngẩng đầu nhìn Văn Thiên ở phía chân trời: "Ta động vào người của Văn gia đấy, ngươi định làm gì ta?" Văn Thiên gắt gao nhìn chằm chằm vào người đàn ông áo xanh: "Rốt cuộc ngươi là ai!" Người đàn ông áo xanh cười đáp: "Ta là Dương ca của Nhị Nha!" Nói rồi, y đi đến trước mặt Nhị Nha, khẽ xoa đầu nhỏ của cô bé: "Nhớ kỹ, sau này ai dám bắt nạt muội, cho dù là ai đi nữa cũng phải đánh chết cho ta, Dương ca làm chỗ dựa cho muội!" Nhị Nha nở nụ cười tươi rói, không nói gì thêm. Người đàn ông áo xanh ngẩng đầu nhìn Văn Thiên: "Văn tộc ngươi muốn cướp nhóc con của ta, món nợ này phải tính thế nào đây?" Văn Thiên nhìn chòng chọc vào y: "Các hạ, ngươi phải làm chuyện tuyệt tình đến mức này sao?" Tuyệt tình! Người đàn ông áo xanh cười nói: "Không phải là các ngươi bắt nạt chúng ta trước à? Sao bây giờ lại bảo ta làm việc tuyệt tình?" "Các hạ rất mạnh, thế nhưng Văn tộc ta cũng không phải hạng thường..."
Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Xung quanh lập tức trở nên yên lặng! Kết thúc rồi? Ở phía dưới, Văn Tâm lộ ra vẻ không thể tin được, như thể mất hồn vậy: "Sao... sao lại như thế... làm sao có thể..." Phía chân trời, Văn Thiên cũng vô cùng bối rối! Thua rồi? Cứ vậy là thua? Lúc này đây, đầu óc ông ta đã loạn cào cào! Mục lão ở phía dưới cũng nhìn chằm chằm vào người đàn ông áo xanh, lão phát hiện thực lực của người này còn mạnh hơn so với lão tưởng tượng! Quá kinh khủng! Văn Thiên này mặc dù không phải là cường giả Ý Cảnh, nhưng có thể nói là đã vô cùng gần với Ý Cảnh rồi, vậy mà cứ thế thua trận! Lúc này, người đàn ông áo xanh đột nhiên nhìn về phía Nhị Nha: "Đánh chết người phụ nữ kia đi!" Nhị Nha vọt thẳng đến trước mặt Văn Tâm, Văn Tâm liền tái mặt, vừa định nói chuyện thì đã bị Nhị Nha đá một cú vào đầu. Ầm! Đầu của Văn Tâm bay ra ngoài! Cú đá này đã tiêu diệt hoàn toàn thần hồn của ả! Người đàn ông áo xanh ngẩng đầu nhìn Văn Thiên ở phía chân trời: "Ta động vào người của Văn gia đấy, ngươi định làm gì ta?" Văn Thiên gắt gao nhìn chằm chằm vào người đàn ông áo xanh: "Rốt cuộc ngươi là ai!" Người đàn ông áo xanh cười đáp: "Ta là Dương ca của Nhị Nha!" Nói rồi, y đi đến trước mặt Nhị Nha, khẽ xoa đầu nhỏ của cô bé: "Nhớ kỹ, sau này ai dám bắt nạt muội, cho dù là ai đi nữa cũng phải đánh chết cho ta, Dương ca làm chỗ dựa cho muội!" Nhị Nha nở nụ cười tươi rói, không nói gì thêm. Người đàn ông áo xanh ngẩng đầu nhìn Văn Thiên: "Văn tộc ngươi muốn cướp nhóc con của ta, món nợ này phải tính thế nào đây?" Văn Thiên nhìn chòng chọc vào y: "Các hạ, ngươi phải làm chuyện tuyệt tình đến mức này sao?" Tuyệt tình! Người đàn ông áo xanh cười nói: "Không phải là các ngươi bắt nạt chúng ta trước à? Sao bây giờ lại bảo ta làm việc tuyệt tình?" "Các hạ rất mạnh, thế nhưng Văn tộc ta cũng không phải hạng thường..."
Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Xung quanh lập tức trở nên yên lặng! Kết thúc rồi? Ở phía dưới, Văn Tâm lộ ra vẻ không thể tin được, như thể mất hồn vậy: "Sao... sao lại như thế... làm sao có thể..." Phía chân trời, Văn Thiên cũng vô cùng bối rối! Thua rồi? Cứ vậy là thua? Lúc này đây, đầu óc ông ta đã loạn cào cào! Mục lão ở phía dưới cũng nhìn chằm chằm vào người đàn ông áo xanh, lão phát hiện thực lực của người này còn mạnh hơn so với lão tưởng tượng! Quá kinh khủng! Văn Thiên này mặc dù không phải là cường giả Ý Cảnh, nhưng có thể nói là đã vô cùng gần với Ý Cảnh rồi, vậy mà cứ thế thua trận! Lúc này, người đàn ông áo xanh đột nhiên nhìn về phía Nhị Nha: "Đánh chết người phụ nữ kia đi!" Nhị Nha vọt thẳng đến trước mặt Văn Tâm, Văn Tâm liền tái mặt, vừa định nói chuyện thì đã bị Nhị Nha đá một cú vào đầu. Ầm! Đầu của Văn Tâm bay ra ngoài! Cú đá này đã tiêu diệt hoàn toàn thần hồn của ả! Người đàn ông áo xanh ngẩng đầu nhìn Văn Thiên ở phía chân trời: "Ta động vào người của Văn gia đấy, ngươi định làm gì ta?" Văn Thiên gắt gao nhìn chằm chằm vào người đàn ông áo xanh: "Rốt cuộc ngươi là ai!" Người đàn ông áo xanh cười đáp: "Ta là Dương ca của Nhị Nha!" Nói rồi, y đi đến trước mặt Nhị Nha, khẽ xoa đầu nhỏ của cô bé: "Nhớ kỹ, sau này ai dám bắt nạt muội, cho dù là ai đi nữa cũng phải đánh chết cho ta, Dương ca làm chỗ dựa cho muội!" Nhị Nha nở nụ cười tươi rói, không nói gì thêm. Người đàn ông áo xanh ngẩng đầu nhìn Văn Thiên: "Văn tộc ngươi muốn cướp nhóc con của ta, món nợ này phải tính thế nào đây?" Văn Thiên nhìn chòng chọc vào y: "Các hạ, ngươi phải làm chuyện tuyệt tình đến mức này sao?" Tuyệt tình! Người đàn ông áo xanh cười nói: "Không phải là các ngươi bắt nạt chúng ta trước à? Sao bây giờ lại bảo ta làm việc tuyệt tình?" "Các hạ rất mạnh, thế nhưng Văn tộc ta cũng không phải hạng thường..."