Tác giả:

Thanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm.

Chương 6486

Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Nhị Nha bỗng dừng bước, xoay người nhìn lại: “Ngươi muốn gây sự với ta?"  Cô bé đã cảm nhận được ác ý đến từ cáo trắng.  Nó lạnh lùng trừng Nhị Nha và Diệp Huyên: “Các ngươi sẽ hối hận!"  Nó xoay người rời đi.  Nhị Nha chầm chậm siết tay phải lại, nhưng Diệp Huyên đã lao ra ngoài.Hắn không nói không rằng, trực tiếp tung ra một trăm chiêu thuật rút kiếm.  Vào khoảnh khắc kiếm rời vỏ, có tiếng kiếm minh bất thình lình vang lên chấn động dãy núi.  Thấy hắn bất ngờ ra tay, gương mặt cáo trắng thoắt cái tái nhợt. Nó quay phắt lại, vươn tay phải ra làm động tác vỗ. Chớp mắt một cái, chín cái đuôi sau lưng bỗng dựng đứng lên.  Đó cũng là lúc kiếm của Diệp Huyên rơi xuống.  Uỳnh!  Chín cái đuôi cáo nát vụn trong nháy mắt, mà con cáo trắng thì lùi lại hơn nghìn trượng.  Nơi nó lướt qua, từng tấc không gian sụp đổ chôn vùi.  Chứng kiến đường kiếm này của Diệp Huyên, A Mộc Liêm và Lý Thiên Hoa đều biến sắc.  Đặc biệt là Lý Thiên Hoa.  Cường giả Nhập Thần Cảnh căn bản không thể tung ra sức mạnh như trong đường kiếm vừa rồi của Diệp Huyên.  Người này thật sự chỉ mới đến Nhập Thần Cảnh thôi sao?  Diệp Huyên cầm kiếm đi về phía cáo trắng: “Hối hận? Nói nghe xem vì sao ta lại phải hối hận?"  Cáo trắng quắc mắt trừng hắn, bên trong là vẻ kiêng dè.  Tuy Diệp Huyên vừa rồi không chém chết nó nhưng cũng khiến nó bị trọng thương.  Sắc mặt hắn trông dữ tợn vô cùng: “Không cho đi theo mà còn muốn trả thù? Mẹ nó, mi tưởng ông đây là không khí hay gì?"  Gằn lên xong, hắn đã lao tới.  Cáo trắng biến sắc, lập tức hóa thành tia sáng trắng biến mất cuối chân trời.  Bỏ chạy!  Bởi vì nó không dám chắc có thể đỡ được đường kiếm thứ hai của hắn!  

Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Nhị Nha bỗng dừng bước, xoay người nhìn lại: “Ngươi muốn gây sự với ta?"  Cô bé đã cảm nhận được ác ý đến từ cáo trắng.  Nó lạnh lùng trừng Nhị Nha và Diệp Huyên: “Các ngươi sẽ hối hận!"  Nó xoay người rời đi.  Nhị Nha chầm chậm siết tay phải lại, nhưng Diệp Huyên đã lao ra ngoài.Hắn không nói không rằng, trực tiếp tung ra một trăm chiêu thuật rút kiếm.  Vào khoảnh khắc kiếm rời vỏ, có tiếng kiếm minh bất thình lình vang lên chấn động dãy núi.  Thấy hắn bất ngờ ra tay, gương mặt cáo trắng thoắt cái tái nhợt. Nó quay phắt lại, vươn tay phải ra làm động tác vỗ. Chớp mắt một cái, chín cái đuôi sau lưng bỗng dựng đứng lên.  Đó cũng là lúc kiếm của Diệp Huyên rơi xuống.  Uỳnh!  Chín cái đuôi cáo nát vụn trong nháy mắt, mà con cáo trắng thì lùi lại hơn nghìn trượng.  Nơi nó lướt qua, từng tấc không gian sụp đổ chôn vùi.  Chứng kiến đường kiếm này của Diệp Huyên, A Mộc Liêm và Lý Thiên Hoa đều biến sắc.  Đặc biệt là Lý Thiên Hoa.  Cường giả Nhập Thần Cảnh căn bản không thể tung ra sức mạnh như trong đường kiếm vừa rồi của Diệp Huyên.  Người này thật sự chỉ mới đến Nhập Thần Cảnh thôi sao?  Diệp Huyên cầm kiếm đi về phía cáo trắng: “Hối hận? Nói nghe xem vì sao ta lại phải hối hận?"  Cáo trắng quắc mắt trừng hắn, bên trong là vẻ kiêng dè.  Tuy Diệp Huyên vừa rồi không chém chết nó nhưng cũng khiến nó bị trọng thương.  Sắc mặt hắn trông dữ tợn vô cùng: “Không cho đi theo mà còn muốn trả thù? Mẹ nó, mi tưởng ông đây là không khí hay gì?"  Gằn lên xong, hắn đã lao tới.  Cáo trắng biến sắc, lập tức hóa thành tia sáng trắng biến mất cuối chân trời.  Bỏ chạy!  Bởi vì nó không dám chắc có thể đỡ được đường kiếm thứ hai của hắn!  

Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Nhị Nha bỗng dừng bước, xoay người nhìn lại: “Ngươi muốn gây sự với ta?"  Cô bé đã cảm nhận được ác ý đến từ cáo trắng.  Nó lạnh lùng trừng Nhị Nha và Diệp Huyên: “Các ngươi sẽ hối hận!"  Nó xoay người rời đi.  Nhị Nha chầm chậm siết tay phải lại, nhưng Diệp Huyên đã lao ra ngoài.Hắn không nói không rằng, trực tiếp tung ra một trăm chiêu thuật rút kiếm.  Vào khoảnh khắc kiếm rời vỏ, có tiếng kiếm minh bất thình lình vang lên chấn động dãy núi.  Thấy hắn bất ngờ ra tay, gương mặt cáo trắng thoắt cái tái nhợt. Nó quay phắt lại, vươn tay phải ra làm động tác vỗ. Chớp mắt một cái, chín cái đuôi sau lưng bỗng dựng đứng lên.  Đó cũng là lúc kiếm của Diệp Huyên rơi xuống.  Uỳnh!  Chín cái đuôi cáo nát vụn trong nháy mắt, mà con cáo trắng thì lùi lại hơn nghìn trượng.  Nơi nó lướt qua, từng tấc không gian sụp đổ chôn vùi.  Chứng kiến đường kiếm này của Diệp Huyên, A Mộc Liêm và Lý Thiên Hoa đều biến sắc.  Đặc biệt là Lý Thiên Hoa.  Cường giả Nhập Thần Cảnh căn bản không thể tung ra sức mạnh như trong đường kiếm vừa rồi của Diệp Huyên.  Người này thật sự chỉ mới đến Nhập Thần Cảnh thôi sao?  Diệp Huyên cầm kiếm đi về phía cáo trắng: “Hối hận? Nói nghe xem vì sao ta lại phải hối hận?"  Cáo trắng quắc mắt trừng hắn, bên trong là vẻ kiêng dè.  Tuy Diệp Huyên vừa rồi không chém chết nó nhưng cũng khiến nó bị trọng thương.  Sắc mặt hắn trông dữ tợn vô cùng: “Không cho đi theo mà còn muốn trả thù? Mẹ nó, mi tưởng ông đây là không khí hay gì?"  Gằn lên xong, hắn đã lao tới.  Cáo trắng biến sắc, lập tức hóa thành tia sáng trắng biến mất cuối chân trời.  Bỏ chạy!  Bởi vì nó không dám chắc có thể đỡ được đường kiếm thứ hai của hắn!  

Chương 6486