Tác giả:

Thanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm.

Chương 6566

Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Nghe vậy, Hoả Cầm Hổ ngây cả người, sau đó nó do dự một lát, rồi lập tức lắc đầu, tỏ ý đừng tới!  Diệp Huyên đi đến trước mặt Hoả Cầm Hổ, Hoả Cầm Hổ nhìn Diệp Huyên, theo bản năng lui về sau hai bước, hiển nhiên, là có chút sợ hãi!  Diệp Huyên mở lòng bàn tay ra, một giọt máu xuất hiện ở trong tay hắn.  Chính là máu của Nhị Nha!  Lúc trước khi Nhị Nha đi, đã cho hắn một lọ!  Hoả Cầm Hổ nhìn thấy giọt máu, liền trở nên cuồng nhiệt.  Diệp Huyên chớp chớp mắt: “Muốn không?”  Hỏa Cầm Hổ gật đầu, sau đó vươn móng vuốt ra.  Diệp Huyên cười nói: “Ta không có ý gì khác, chỉ là muốn ngươi nhìn xem, nhìn một chút là được rồi!”  Nói xong, hắn lại cất giọt máu kia.  Hỏa Cầm Hổ: “...”  ....  Đạo Nhất nhìn động tác của Diệp Huyên, lắc đầu cười.  Người này thật là nghịch ngợm!  Trước mặt Diệp Huyên, Hoả Cầm Hổ đột nhiên thấp giọng gầm gừ.  Rõ ràng, nó có hơi phẫn nộ!  Mà Diệp Huyên lại không thèm quan tâm nó, xoay người bước đi.  Nhìn thấy đoàn người Diệp Huyên rời đi, Hoả Cầm Hổ nhất thời không kìm nén được cơn giận, điên cuồng rít gào, trong phút chốc, cả dãy núi chấn động.  Nhưng là, nó không dám động thủ!  Sợ!  Một kiếm vừa rồi của Diệp Huyên làm cho nó sợ rồi!  Bởi vì nếu Diệp Huyên chém thêm một kiếm, hoàn toàn có cơ hội giết nó!  ...  Trong nhà trúc.  Diệp Huyên và Đạo Nhất ngồi đối diện nhau, Diệp Huyên nói: “Nếu những người bên ngoài kia đều đạt đến Ý Cảnh, liệu có thể chiến đấu cùng Dị Duy tộc không?”  Đạo Nhất đầu.  Diệp Huyên nhẹ giọng nói: “Chênh lệch về cao thủ đứng đầu?”  

Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Nghe vậy, Hoả Cầm Hổ ngây cả người, sau đó nó do dự một lát, rồi lập tức lắc đầu, tỏ ý đừng tới!  Diệp Huyên đi đến trước mặt Hoả Cầm Hổ, Hoả Cầm Hổ nhìn Diệp Huyên, theo bản năng lui về sau hai bước, hiển nhiên, là có chút sợ hãi!  Diệp Huyên mở lòng bàn tay ra, một giọt máu xuất hiện ở trong tay hắn.  Chính là máu của Nhị Nha!  Lúc trước khi Nhị Nha đi, đã cho hắn một lọ!  Hoả Cầm Hổ nhìn thấy giọt máu, liền trở nên cuồng nhiệt.  Diệp Huyên chớp chớp mắt: “Muốn không?”  Hỏa Cầm Hổ gật đầu, sau đó vươn móng vuốt ra.  Diệp Huyên cười nói: “Ta không có ý gì khác, chỉ là muốn ngươi nhìn xem, nhìn một chút là được rồi!”  Nói xong, hắn lại cất giọt máu kia.  Hỏa Cầm Hổ: “...”  ....  Đạo Nhất nhìn động tác của Diệp Huyên, lắc đầu cười.  Người này thật là nghịch ngợm!  Trước mặt Diệp Huyên, Hoả Cầm Hổ đột nhiên thấp giọng gầm gừ.  Rõ ràng, nó có hơi phẫn nộ!  Mà Diệp Huyên lại không thèm quan tâm nó, xoay người bước đi.  Nhìn thấy đoàn người Diệp Huyên rời đi, Hoả Cầm Hổ nhất thời không kìm nén được cơn giận, điên cuồng rít gào, trong phút chốc, cả dãy núi chấn động.  Nhưng là, nó không dám động thủ!  Sợ!  Một kiếm vừa rồi của Diệp Huyên làm cho nó sợ rồi!  Bởi vì nếu Diệp Huyên chém thêm một kiếm, hoàn toàn có cơ hội giết nó!  ...  Trong nhà trúc.  Diệp Huyên và Đạo Nhất ngồi đối diện nhau, Diệp Huyên nói: “Nếu những người bên ngoài kia đều đạt đến Ý Cảnh, liệu có thể chiến đấu cùng Dị Duy tộc không?”  Đạo Nhất đầu.  Diệp Huyên nhẹ giọng nói: “Chênh lệch về cao thủ đứng đầu?”  

Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Nghe vậy, Hoả Cầm Hổ ngây cả người, sau đó nó do dự một lát, rồi lập tức lắc đầu, tỏ ý đừng tới!  Diệp Huyên đi đến trước mặt Hoả Cầm Hổ, Hoả Cầm Hổ nhìn Diệp Huyên, theo bản năng lui về sau hai bước, hiển nhiên, là có chút sợ hãi!  Diệp Huyên mở lòng bàn tay ra, một giọt máu xuất hiện ở trong tay hắn.  Chính là máu của Nhị Nha!  Lúc trước khi Nhị Nha đi, đã cho hắn một lọ!  Hoả Cầm Hổ nhìn thấy giọt máu, liền trở nên cuồng nhiệt.  Diệp Huyên chớp chớp mắt: “Muốn không?”  Hỏa Cầm Hổ gật đầu, sau đó vươn móng vuốt ra.  Diệp Huyên cười nói: “Ta không có ý gì khác, chỉ là muốn ngươi nhìn xem, nhìn một chút là được rồi!”  Nói xong, hắn lại cất giọt máu kia.  Hỏa Cầm Hổ: “...”  ....  Đạo Nhất nhìn động tác của Diệp Huyên, lắc đầu cười.  Người này thật là nghịch ngợm!  Trước mặt Diệp Huyên, Hoả Cầm Hổ đột nhiên thấp giọng gầm gừ.  Rõ ràng, nó có hơi phẫn nộ!  Mà Diệp Huyên lại không thèm quan tâm nó, xoay người bước đi.  Nhìn thấy đoàn người Diệp Huyên rời đi, Hoả Cầm Hổ nhất thời không kìm nén được cơn giận, điên cuồng rít gào, trong phút chốc, cả dãy núi chấn động.  Nhưng là, nó không dám động thủ!  Sợ!  Một kiếm vừa rồi của Diệp Huyên làm cho nó sợ rồi!  Bởi vì nếu Diệp Huyên chém thêm một kiếm, hoàn toàn có cơ hội giết nó!  ...  Trong nhà trúc.  Diệp Huyên và Đạo Nhất ngồi đối diện nhau, Diệp Huyên nói: “Nếu những người bên ngoài kia đều đạt đến Ý Cảnh, liệu có thể chiến đấu cùng Dị Duy tộc không?”  Đạo Nhất đầu.  Diệp Huyên nhẹ giọng nói: “Chênh lệch về cao thủ đứng đầu?”  

Chương 6566