Tác giả:

Thanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm.

Chương 6690

Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Diệp Lăng Thiên phát ra một tiếng cười điên loạn: “Bất ngờ lắm sao?"  Diệp Huyên gật đầu: “Đúng vậy”.Diệp Lăng Thiên nhìn về phía chân trời, nụ cười rạng rỡ trên mặt bắt đầu nhiễm lên vẻ điên cuồng, khiến người khác không rét mà run.  Diệp Huyên hỏi: “Có chuyện này ta không rõ”.  Diệp Lăng Thiên: “Nói đi”.  Diệp Huyên nhìn bà ta: “Bà rất hận cha hắn”.  Diệp Lăng Thiên cười: “Không hẳn hận, chỉ là muốn đào mả mười tám đời tổ tông, nhân tiện đồ sát già trẻ cả tộc gã mà thôi”.  Diệp Huyên: “...”  Diệp Lăng Thiên: “Ngươi còn muốn hỏi gì nữa?"  Diệp Huyên nghĩ ngợi rồi nói: “Nếu không ngại thì nói chút chuyện giữa bà và ông ta đi”.  Diệp Lăng Thiên cười: “Không có gì để nói”.  Diệp Huyên bỗng thốt lên: “Ông ta bỏ rơi bà”.  Nụ cười trên mặt Diệp Lăng Thiên bỗng trở nên dữ tợn, có một tia sát ý vô hình ập về phía Diệp Huyên nhưng lại nhanh chóng biến mất.  Diệp Huyên: “Ta đoán đúng rồi sao?"  Diệp Lăng Thiên cười: “Không, ngươi đoán sai rồi”.  Diệp Huyên cau mày.  Diệp Lăng Thiên nhìn hắn: “Là ta bỏ rơi gã”.  Diệp Huyên: “Vì sao?"  Diệp Lăng Thiên trợn trừng mắt nhìn hắn: “Ngươi cho rằng đàn ông thì nên có tam thê tứ thiếp ư?"  Diệp Huyên nghe vậy thì cứng còng.  Hắn bỗng dưng hiểu ra.  Hiểu rõ ngọn ngành!  Diệp Lăng Thiên hiển hiên cũng là một người theo đuổi nữ quyền.  Diệp Lăng Thiên cong môi: “Đàn ông lăng nhăng đều phải chết, ngươi nói đúng chứ?"  Diệp Huyên nhìn bà ta một hồi, nói: “Hay là đổi chủ đề đi?"  Ánh mắt Diệp Lăng Thiên nhìn hắn như một con dao sắp sửa giết người.  Diệp Huyên vội vàng lái đề tài sang nơi khác: “Chuyện giữa bà và ông ta không nên dính líu đến hắn”.  Những lời này khiến Diệp Lăng Thiên khẽ run, thu tầm mắt về rồi nhắm mắt lại.  

Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Diệp Lăng Thiên phát ra một tiếng cười điên loạn: “Bất ngờ lắm sao?"  Diệp Huyên gật đầu: “Đúng vậy”.Diệp Lăng Thiên nhìn về phía chân trời, nụ cười rạng rỡ trên mặt bắt đầu nhiễm lên vẻ điên cuồng, khiến người khác không rét mà run.  Diệp Huyên hỏi: “Có chuyện này ta không rõ”.  Diệp Lăng Thiên: “Nói đi”.  Diệp Huyên nhìn bà ta: “Bà rất hận cha hắn”.  Diệp Lăng Thiên cười: “Không hẳn hận, chỉ là muốn đào mả mười tám đời tổ tông, nhân tiện đồ sát già trẻ cả tộc gã mà thôi”.  Diệp Huyên: “...”  Diệp Lăng Thiên: “Ngươi còn muốn hỏi gì nữa?"  Diệp Huyên nghĩ ngợi rồi nói: “Nếu không ngại thì nói chút chuyện giữa bà và ông ta đi”.  Diệp Lăng Thiên cười: “Không có gì để nói”.  Diệp Huyên bỗng thốt lên: “Ông ta bỏ rơi bà”.  Nụ cười trên mặt Diệp Lăng Thiên bỗng trở nên dữ tợn, có một tia sát ý vô hình ập về phía Diệp Huyên nhưng lại nhanh chóng biến mất.  Diệp Huyên: “Ta đoán đúng rồi sao?"  Diệp Lăng Thiên cười: “Không, ngươi đoán sai rồi”.  Diệp Huyên cau mày.  Diệp Lăng Thiên nhìn hắn: “Là ta bỏ rơi gã”.  Diệp Huyên: “Vì sao?"  Diệp Lăng Thiên trợn trừng mắt nhìn hắn: “Ngươi cho rằng đàn ông thì nên có tam thê tứ thiếp ư?"  Diệp Huyên nghe vậy thì cứng còng.  Hắn bỗng dưng hiểu ra.  Hiểu rõ ngọn ngành!  Diệp Lăng Thiên hiển hiên cũng là một người theo đuổi nữ quyền.  Diệp Lăng Thiên cong môi: “Đàn ông lăng nhăng đều phải chết, ngươi nói đúng chứ?"  Diệp Huyên nhìn bà ta một hồi, nói: “Hay là đổi chủ đề đi?"  Ánh mắt Diệp Lăng Thiên nhìn hắn như một con dao sắp sửa giết người.  Diệp Huyên vội vàng lái đề tài sang nơi khác: “Chuyện giữa bà và ông ta không nên dính líu đến hắn”.  Những lời này khiến Diệp Lăng Thiên khẽ run, thu tầm mắt về rồi nhắm mắt lại.  

Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Diệp Lăng Thiên phát ra một tiếng cười điên loạn: “Bất ngờ lắm sao?"  Diệp Huyên gật đầu: “Đúng vậy”.Diệp Lăng Thiên nhìn về phía chân trời, nụ cười rạng rỡ trên mặt bắt đầu nhiễm lên vẻ điên cuồng, khiến người khác không rét mà run.  Diệp Huyên hỏi: “Có chuyện này ta không rõ”.  Diệp Lăng Thiên: “Nói đi”.  Diệp Huyên nhìn bà ta: “Bà rất hận cha hắn”.  Diệp Lăng Thiên cười: “Không hẳn hận, chỉ là muốn đào mả mười tám đời tổ tông, nhân tiện đồ sát già trẻ cả tộc gã mà thôi”.  Diệp Huyên: “...”  Diệp Lăng Thiên: “Ngươi còn muốn hỏi gì nữa?"  Diệp Huyên nghĩ ngợi rồi nói: “Nếu không ngại thì nói chút chuyện giữa bà và ông ta đi”.  Diệp Lăng Thiên cười: “Không có gì để nói”.  Diệp Huyên bỗng thốt lên: “Ông ta bỏ rơi bà”.  Nụ cười trên mặt Diệp Lăng Thiên bỗng trở nên dữ tợn, có một tia sát ý vô hình ập về phía Diệp Huyên nhưng lại nhanh chóng biến mất.  Diệp Huyên: “Ta đoán đúng rồi sao?"  Diệp Lăng Thiên cười: “Không, ngươi đoán sai rồi”.  Diệp Huyên cau mày.  Diệp Lăng Thiên nhìn hắn: “Là ta bỏ rơi gã”.  Diệp Huyên: “Vì sao?"  Diệp Lăng Thiên trợn trừng mắt nhìn hắn: “Ngươi cho rằng đàn ông thì nên có tam thê tứ thiếp ư?"  Diệp Huyên nghe vậy thì cứng còng.  Hắn bỗng dưng hiểu ra.  Hiểu rõ ngọn ngành!  Diệp Lăng Thiên hiển hiên cũng là một người theo đuổi nữ quyền.  Diệp Lăng Thiên cong môi: “Đàn ông lăng nhăng đều phải chết, ngươi nói đúng chứ?"  Diệp Huyên nhìn bà ta một hồi, nói: “Hay là đổi chủ đề đi?"  Ánh mắt Diệp Lăng Thiên nhìn hắn như một con dao sắp sửa giết người.  Diệp Huyên vội vàng lái đề tài sang nơi khác: “Chuyện giữa bà và ông ta không nên dính líu đến hắn”.  Những lời này khiến Diệp Lăng Thiên khẽ run, thu tầm mắt về rồi nhắm mắt lại.  

Chương 6690