Thanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm.
Chương 6747
Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Kiếm Điên nhìn Kiếm Mộc: “Đây là đang làm màu à?" Kiếm Mộc lắc đầu: “Ta sai rồi. Y không làm màu, y ngu thật”. Kiếm Điên chần chừ một hồi rồi nói: “Ông tốt xấu gì cũng là kiếm tu Đăng Thiên Cảnh, văn minh chút đi”. Kiếm Mộc nhàn nhạt nói: “Ta đã rất lịch sự rồi”. Kiếm Điên tò mò: “Thế không lịch sự thì thế nào?" Kiếm Mộc lập tức cao giọng mắng chửi Thiên Diệp: “Trăng mờ tỏ đêm u tối, tao với mẹ mày chui vào bụi cỏ, móc ra...” "Dừng!" Kiếm Điên ngắt lời lão: “Được rồi được rồi, đừng nói nữa, thế này nghe tục tằng quá...” Kiếm Mộc lạnh nhạt đáp: “Là ngươi bảo ta nói”. Kiếm Điên nghiêm mặt: “Ta đánh giá thấp độ văn minh của ông rồi...” Lúc này, Kiếm Hành nãy giờ vẫn im lặng bỗng tò mò hỏi: “Lão Mộc ông định móc ra cái gì?" Kiếm Mộc: “...”Ánh mắt của toàn bộ cường giả Thượng Cổ Thiên tộc đều đổ dồn vào nhóm người Kiếm Mộc. Phách lối! Bốn tên kiếm tu này quá sức ngạo mạn rồi! Bên dưới, Thiên Diệp bỗng nói với Kiếm Mộc: “Các ngươi muốn đấu riêng lẻ chứ gì? Xuống đây, ta đánh với ngươi!" Hiển nhiên y đã bị những lời vừa rồi của lão chọc giận. Ở chân trời, Kiếm Tuyệt hỏi Kiếm Mộc: “Có vấn đề gì không?" Lão cười to: “Có thể có vấn đề gì chứ?" Dứt lời, lão đã hóa thành kiếm quang lao vụt xuống. Một tia khinh thường lóe lên trong mắt, Thiên Diệp cũng lao vút lên. Ầm! Kiếm quang chói lòa bùng nổ trên bầu trời Thượng Cổ Thiên tộc. Kiếm Mộc bị đẩy lui đi hơn vạn trượng. Lần đầu giao tranh, lão rơi xuống thế hạ phong. Kiếm Tuyệt liếc nhìn Thiên Diệp: “Thế nào?" Kiếm Điên đáp: “Đăng Thiên Cảnh đỉnh cao”. Kiếm Tuyệt nhìn khắp bốn phía: “Quanh đây có rất nhiều khí tức bí ẩn, chuẩn bị sẵn sàng đi”. Kiếm Điên gật đầu.
Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Kiếm Điên nhìn Kiếm Mộc: “Đây là đang làm màu à?" Kiếm Mộc lắc đầu: “Ta sai rồi. Y không làm màu, y ngu thật”. Kiếm Điên chần chừ một hồi rồi nói: “Ông tốt xấu gì cũng là kiếm tu Đăng Thiên Cảnh, văn minh chút đi”. Kiếm Mộc nhàn nhạt nói: “Ta đã rất lịch sự rồi”. Kiếm Điên tò mò: “Thế không lịch sự thì thế nào?" Kiếm Mộc lập tức cao giọng mắng chửi Thiên Diệp: “Trăng mờ tỏ đêm u tối, tao với mẹ mày chui vào bụi cỏ, móc ra...” "Dừng!" Kiếm Điên ngắt lời lão: “Được rồi được rồi, đừng nói nữa, thế này nghe tục tằng quá...” Kiếm Mộc lạnh nhạt đáp: “Là ngươi bảo ta nói”. Kiếm Điên nghiêm mặt: “Ta đánh giá thấp độ văn minh của ông rồi...” Lúc này, Kiếm Hành nãy giờ vẫn im lặng bỗng tò mò hỏi: “Lão Mộc ông định móc ra cái gì?" Kiếm Mộc: “...”Ánh mắt của toàn bộ cường giả Thượng Cổ Thiên tộc đều đổ dồn vào nhóm người Kiếm Mộc. Phách lối! Bốn tên kiếm tu này quá sức ngạo mạn rồi! Bên dưới, Thiên Diệp bỗng nói với Kiếm Mộc: “Các ngươi muốn đấu riêng lẻ chứ gì? Xuống đây, ta đánh với ngươi!" Hiển nhiên y đã bị những lời vừa rồi của lão chọc giận. Ở chân trời, Kiếm Tuyệt hỏi Kiếm Mộc: “Có vấn đề gì không?" Lão cười to: “Có thể có vấn đề gì chứ?" Dứt lời, lão đã hóa thành kiếm quang lao vụt xuống. Một tia khinh thường lóe lên trong mắt, Thiên Diệp cũng lao vút lên. Ầm! Kiếm quang chói lòa bùng nổ trên bầu trời Thượng Cổ Thiên tộc. Kiếm Mộc bị đẩy lui đi hơn vạn trượng. Lần đầu giao tranh, lão rơi xuống thế hạ phong. Kiếm Tuyệt liếc nhìn Thiên Diệp: “Thế nào?" Kiếm Điên đáp: “Đăng Thiên Cảnh đỉnh cao”. Kiếm Tuyệt nhìn khắp bốn phía: “Quanh đây có rất nhiều khí tức bí ẩn, chuẩn bị sẵn sàng đi”. Kiếm Điên gật đầu.
Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Kiếm Điên nhìn Kiếm Mộc: “Đây là đang làm màu à?" Kiếm Mộc lắc đầu: “Ta sai rồi. Y không làm màu, y ngu thật”. Kiếm Điên chần chừ một hồi rồi nói: “Ông tốt xấu gì cũng là kiếm tu Đăng Thiên Cảnh, văn minh chút đi”. Kiếm Mộc nhàn nhạt nói: “Ta đã rất lịch sự rồi”. Kiếm Điên tò mò: “Thế không lịch sự thì thế nào?" Kiếm Mộc lập tức cao giọng mắng chửi Thiên Diệp: “Trăng mờ tỏ đêm u tối, tao với mẹ mày chui vào bụi cỏ, móc ra...” "Dừng!" Kiếm Điên ngắt lời lão: “Được rồi được rồi, đừng nói nữa, thế này nghe tục tằng quá...” Kiếm Mộc lạnh nhạt đáp: “Là ngươi bảo ta nói”. Kiếm Điên nghiêm mặt: “Ta đánh giá thấp độ văn minh của ông rồi...” Lúc này, Kiếm Hành nãy giờ vẫn im lặng bỗng tò mò hỏi: “Lão Mộc ông định móc ra cái gì?" Kiếm Mộc: “...”Ánh mắt của toàn bộ cường giả Thượng Cổ Thiên tộc đều đổ dồn vào nhóm người Kiếm Mộc. Phách lối! Bốn tên kiếm tu này quá sức ngạo mạn rồi! Bên dưới, Thiên Diệp bỗng nói với Kiếm Mộc: “Các ngươi muốn đấu riêng lẻ chứ gì? Xuống đây, ta đánh với ngươi!" Hiển nhiên y đã bị những lời vừa rồi của lão chọc giận. Ở chân trời, Kiếm Tuyệt hỏi Kiếm Mộc: “Có vấn đề gì không?" Lão cười to: “Có thể có vấn đề gì chứ?" Dứt lời, lão đã hóa thành kiếm quang lao vụt xuống. Một tia khinh thường lóe lên trong mắt, Thiên Diệp cũng lao vút lên. Ầm! Kiếm quang chói lòa bùng nổ trên bầu trời Thượng Cổ Thiên tộc. Kiếm Mộc bị đẩy lui đi hơn vạn trượng. Lần đầu giao tranh, lão rơi xuống thế hạ phong. Kiếm Tuyệt liếc nhìn Thiên Diệp: “Thế nào?" Kiếm Điên đáp: “Đăng Thiên Cảnh đỉnh cao”. Kiếm Tuyệt nhìn khắp bốn phía: “Quanh đây có rất nhiều khí tức bí ẩn, chuẩn bị sẵn sàng đi”. Kiếm Điên gật đầu.