Thanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm.
Chương 6806
Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Lần này, cho dù là Kiếm Minh hay Chư Thiên phủ cũng đều đã tổn thất nhiều rồi! Người đàn ông áo xanh cười bảo: "Hiểu là tốt rồi!" Nói xong, y nhìn về phía kiếm tu kia: "Tiêu huynh, chúng ta đi thôi!" Kiếm tu gật đầu: "Được!" Người đàn ông áo xanh mở lòng bàn tay ra, nơi chân trời, Kiếm Linh chợt quay về trên tay y, y nhìn Kiếm Linh một cái, sau đó thả một luồng kiếm quang vào nó. Mà động tác này ngoại trừ kiếm tu đi cùng ra, không một ai thấy được, bao gồm cả Diệp Huyên! Người đàn ông áo xanh đưa Kiếm Linh đến trước mặt Diệp Huyên: "Nhớ cho kỹ, sau này chỉ có thể dựa vào bản thân thôi!" Diệp Huyên nhận lấy Kiếm Linh rồi gật đầu: "Cha đi thong thả!" Người đàn ông áo xanh cười ha ha, y nhìn Tiểu Tháp ở cách đó không xa: "Tiểu Tháp, đi theo ta không?" Diệp Huyên liền vội vàng gật đầu: "Đem Tiểu Tháp đi đi! Thứ này chuyên môn ăn bám mà không giúp ích được gì! Còn thích hại người ta nữa!" Tiểu Tháp: "..." Người đàn ông áo xanh trừng Diệp Huyên: "Con cũng chẳng tốt đẹp gì!" Diệp Huyên: "..." Lúc này, Tiểu Tháp do dự một lúc rồi nói: "Ta theo Tiểu chủ vậy!" Người đàn ông áo xanh có chút ngạc nhiên: "Tại sao?" Tiểu Tháp đáp: "Mỗi lần thấy Tiểu chủ bị đánh là ta vui lắm!" Sắc mặt Diệp Huyên lúc này đã đen như đáy nồi, mẹ nó chứ... Người đàn ông áo xanh cười ha ha: "Vậy ngươi cứ đi theo nó đi!" Nói rồi, y hóa thành một luồng kiếm quang biến mất ở nơi chân trời. Kiếm tu liếc mắt nhìn Diệp Huyên: "Đi nhé!" Nói xong, hắn ta cũng hóa thành kiếm quang bay đi. Diệp Huyên nhìn phía chân trời, trong lòng đột nhiên có chút không nỡ. Người cha này, nói đến là đến, đi là đi... Một lát sau, Diệp Huyên thôi không nghĩ nữa, hắn liếc mắt nhìn xung quanh, sau đó nói: "Chư vị tiền bối, thu dọn chiến trường thôi!" Thu dọn chiến trường! Thế là mọi người cùng bắt tay vào làm. Không bao lâu sau, đám người Lâm Tiêu đi tới trước mặt Diệp Huyên, ông ta đưa cho Diệp Huyên hai chiếc nhẫn chứa đồ: "Thiếu chủ, đây là tất cả tài sản cùng một vài thần vật trong Thượng Cổ Thiên tộc, chiếc nhẫn còn lại là hai suối nguồn Vĩnh Sinh cấp Thánh!"
Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Lần này, cho dù là Kiếm Minh hay Chư Thiên phủ cũng đều đã tổn thất nhiều rồi! Người đàn ông áo xanh cười bảo: "Hiểu là tốt rồi!" Nói xong, y nhìn về phía kiếm tu kia: "Tiêu huynh, chúng ta đi thôi!" Kiếm tu gật đầu: "Được!" Người đàn ông áo xanh mở lòng bàn tay ra, nơi chân trời, Kiếm Linh chợt quay về trên tay y, y nhìn Kiếm Linh một cái, sau đó thả một luồng kiếm quang vào nó. Mà động tác này ngoại trừ kiếm tu đi cùng ra, không một ai thấy được, bao gồm cả Diệp Huyên! Người đàn ông áo xanh đưa Kiếm Linh đến trước mặt Diệp Huyên: "Nhớ cho kỹ, sau này chỉ có thể dựa vào bản thân thôi!" Diệp Huyên nhận lấy Kiếm Linh rồi gật đầu: "Cha đi thong thả!" Người đàn ông áo xanh cười ha ha, y nhìn Tiểu Tháp ở cách đó không xa: "Tiểu Tháp, đi theo ta không?" Diệp Huyên liền vội vàng gật đầu: "Đem Tiểu Tháp đi đi! Thứ này chuyên môn ăn bám mà không giúp ích được gì! Còn thích hại người ta nữa!" Tiểu Tháp: "..." Người đàn ông áo xanh trừng Diệp Huyên: "Con cũng chẳng tốt đẹp gì!" Diệp Huyên: "..." Lúc này, Tiểu Tháp do dự một lúc rồi nói: "Ta theo Tiểu chủ vậy!" Người đàn ông áo xanh có chút ngạc nhiên: "Tại sao?" Tiểu Tháp đáp: "Mỗi lần thấy Tiểu chủ bị đánh là ta vui lắm!" Sắc mặt Diệp Huyên lúc này đã đen như đáy nồi, mẹ nó chứ... Người đàn ông áo xanh cười ha ha: "Vậy ngươi cứ đi theo nó đi!" Nói rồi, y hóa thành một luồng kiếm quang biến mất ở nơi chân trời. Kiếm tu liếc mắt nhìn Diệp Huyên: "Đi nhé!" Nói xong, hắn ta cũng hóa thành kiếm quang bay đi. Diệp Huyên nhìn phía chân trời, trong lòng đột nhiên có chút không nỡ. Người cha này, nói đến là đến, đi là đi... Một lát sau, Diệp Huyên thôi không nghĩ nữa, hắn liếc mắt nhìn xung quanh, sau đó nói: "Chư vị tiền bối, thu dọn chiến trường thôi!" Thu dọn chiến trường! Thế là mọi người cùng bắt tay vào làm. Không bao lâu sau, đám người Lâm Tiêu đi tới trước mặt Diệp Huyên, ông ta đưa cho Diệp Huyên hai chiếc nhẫn chứa đồ: "Thiếu chủ, đây là tất cả tài sản cùng một vài thần vật trong Thượng Cổ Thiên tộc, chiếc nhẫn còn lại là hai suối nguồn Vĩnh Sinh cấp Thánh!"
Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Lần này, cho dù là Kiếm Minh hay Chư Thiên phủ cũng đều đã tổn thất nhiều rồi! Người đàn ông áo xanh cười bảo: "Hiểu là tốt rồi!" Nói xong, y nhìn về phía kiếm tu kia: "Tiêu huynh, chúng ta đi thôi!" Kiếm tu gật đầu: "Được!" Người đàn ông áo xanh mở lòng bàn tay ra, nơi chân trời, Kiếm Linh chợt quay về trên tay y, y nhìn Kiếm Linh một cái, sau đó thả một luồng kiếm quang vào nó. Mà động tác này ngoại trừ kiếm tu đi cùng ra, không một ai thấy được, bao gồm cả Diệp Huyên! Người đàn ông áo xanh đưa Kiếm Linh đến trước mặt Diệp Huyên: "Nhớ cho kỹ, sau này chỉ có thể dựa vào bản thân thôi!" Diệp Huyên nhận lấy Kiếm Linh rồi gật đầu: "Cha đi thong thả!" Người đàn ông áo xanh cười ha ha, y nhìn Tiểu Tháp ở cách đó không xa: "Tiểu Tháp, đi theo ta không?" Diệp Huyên liền vội vàng gật đầu: "Đem Tiểu Tháp đi đi! Thứ này chuyên môn ăn bám mà không giúp ích được gì! Còn thích hại người ta nữa!" Tiểu Tháp: "..." Người đàn ông áo xanh trừng Diệp Huyên: "Con cũng chẳng tốt đẹp gì!" Diệp Huyên: "..." Lúc này, Tiểu Tháp do dự một lúc rồi nói: "Ta theo Tiểu chủ vậy!" Người đàn ông áo xanh có chút ngạc nhiên: "Tại sao?" Tiểu Tháp đáp: "Mỗi lần thấy Tiểu chủ bị đánh là ta vui lắm!" Sắc mặt Diệp Huyên lúc này đã đen như đáy nồi, mẹ nó chứ... Người đàn ông áo xanh cười ha ha: "Vậy ngươi cứ đi theo nó đi!" Nói rồi, y hóa thành một luồng kiếm quang biến mất ở nơi chân trời. Kiếm tu liếc mắt nhìn Diệp Huyên: "Đi nhé!" Nói xong, hắn ta cũng hóa thành kiếm quang bay đi. Diệp Huyên nhìn phía chân trời, trong lòng đột nhiên có chút không nỡ. Người cha này, nói đến là đến, đi là đi... Một lát sau, Diệp Huyên thôi không nghĩ nữa, hắn liếc mắt nhìn xung quanh, sau đó nói: "Chư vị tiền bối, thu dọn chiến trường thôi!" Thu dọn chiến trường! Thế là mọi người cùng bắt tay vào làm. Không bao lâu sau, đám người Lâm Tiêu đi tới trước mặt Diệp Huyên, ông ta đưa cho Diệp Huyên hai chiếc nhẫn chứa đồ: "Thiếu chủ, đây là tất cả tài sản cùng một vài thần vật trong Thượng Cổ Thiên tộc, chiếc nhẫn còn lại là hai suối nguồn Vĩnh Sinh cấp Thánh!"