Tác giả:

Thanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm.

Chương 6855

Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Không đúng, có một người không đánh giá thấp hắn!  Chính là Gia Hòa!  Gia Hòa ngay từ đầu đã tin tưởng Diệp Huyên, vừa nãy nàng ta không hề lo lắng cho Diệp Huyên chút nào, trái lại nàng ta còn hy vọng Diệp Huyên không cần dùng sức, nàng ta sợ Diệp Huyên dốc hết sức sẽ tiêu diệt cả trường thành Thiên Sơn này mất!  Cũng may, Diệp Huyên chưa dùng hết sức!  Như nghĩ đến gì đó, Gia Hòa đột nhiên nhìn Diệp Huyên, hỏi: “Diệp công tử, vừa nãy ngươi đánh là dùng bao nhiêu phần sức lực?”  Diệp Huyên cười nói: “Chắc năm phần!”  Năm phần!  Nghe vậy, mọi người trong sân đã hóa đá.  Tiêu Lâm kia nhìn Diệp Huyên, vẻ mặt rất khó nói.  Năm phần!  Tên này chỉ mới dùng năm phần sức lực?  Nếu dùng mười phần sức lực, thì bản thân ông ta còn mạng không?  Tiêu Lâm đột nhiên có chút sợ hãi…  Diệp Huyên thu kiếm, quay người rời đi, ngay lúc này, Nguyên Thanh lúc nãy vẫn còn chưa ra tay bỗng nói: “Diệp huynh, kiếm kỹ vữa nãy của ngươi gọi là gì vậy?”  Diệp Huyên dừng bước, hắn quay người nhìn Nguyên Thanh, cười nói: “Nhất Kiếm Định Sinh Tử!”  “Nhất Kiếm Định Sinh Tử!”  Nguyên Thanh nhẹ giọng nói: “Nhất Kiếm Định Sinh Tử được lắm… Lại còn có cả kiếm kỹ đáng sợ như vậy nữa…”  Diệp Huyên cười nói: “Là ta sáng tạo ra, có được không?”  Tự sáng tạo!  Vẻ mặt Nguyên Thanh cứng đờ.  Lúc này, Tiểu Tháp trong người Diệp Huyên bỗng không thể nhịn được mà nói: “Tiểu chủ, kiếm kỹ này không phải của Thiên Mệnh tỷ tỷ sao?”  Diệp Huyên nói trong lòng: “Của Thanh Nhi chẳng phải là của ta sao? Nàng ấy sáng tạo và ta sáng tạo thì có gì khác biệt? Có không?”  Tiểu Tháp im lặng một lúc rồi nói: “Tiểu chủ, nếu người cứ mặt dày như vậy… Vậy ta cũng chẳng còn lời nào nói được nữa rồi!”  Diệp Huyên: “…”  Không lời nào để nói!  Tiểu Tháp thực sự cạn lời. 

Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Không đúng, có một người không đánh giá thấp hắn!  Chính là Gia Hòa!  Gia Hòa ngay từ đầu đã tin tưởng Diệp Huyên, vừa nãy nàng ta không hề lo lắng cho Diệp Huyên chút nào, trái lại nàng ta còn hy vọng Diệp Huyên không cần dùng sức, nàng ta sợ Diệp Huyên dốc hết sức sẽ tiêu diệt cả trường thành Thiên Sơn này mất!  Cũng may, Diệp Huyên chưa dùng hết sức!  Như nghĩ đến gì đó, Gia Hòa đột nhiên nhìn Diệp Huyên, hỏi: “Diệp công tử, vừa nãy ngươi đánh là dùng bao nhiêu phần sức lực?”  Diệp Huyên cười nói: “Chắc năm phần!”  Năm phần!  Nghe vậy, mọi người trong sân đã hóa đá.  Tiêu Lâm kia nhìn Diệp Huyên, vẻ mặt rất khó nói.  Năm phần!  Tên này chỉ mới dùng năm phần sức lực?  Nếu dùng mười phần sức lực, thì bản thân ông ta còn mạng không?  Tiêu Lâm đột nhiên có chút sợ hãi…  Diệp Huyên thu kiếm, quay người rời đi, ngay lúc này, Nguyên Thanh lúc nãy vẫn còn chưa ra tay bỗng nói: “Diệp huynh, kiếm kỹ vữa nãy của ngươi gọi là gì vậy?”  Diệp Huyên dừng bước, hắn quay người nhìn Nguyên Thanh, cười nói: “Nhất Kiếm Định Sinh Tử!”  “Nhất Kiếm Định Sinh Tử!”  Nguyên Thanh nhẹ giọng nói: “Nhất Kiếm Định Sinh Tử được lắm… Lại còn có cả kiếm kỹ đáng sợ như vậy nữa…”  Diệp Huyên cười nói: “Là ta sáng tạo ra, có được không?”  Tự sáng tạo!  Vẻ mặt Nguyên Thanh cứng đờ.  Lúc này, Tiểu Tháp trong người Diệp Huyên bỗng không thể nhịn được mà nói: “Tiểu chủ, kiếm kỹ này không phải của Thiên Mệnh tỷ tỷ sao?”  Diệp Huyên nói trong lòng: “Của Thanh Nhi chẳng phải là của ta sao? Nàng ấy sáng tạo và ta sáng tạo thì có gì khác biệt? Có không?”  Tiểu Tháp im lặng một lúc rồi nói: “Tiểu chủ, nếu người cứ mặt dày như vậy… Vậy ta cũng chẳng còn lời nào nói được nữa rồi!”  Diệp Huyên: “…”  Không lời nào để nói!  Tiểu Tháp thực sự cạn lời. 

Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Không đúng, có một người không đánh giá thấp hắn!  Chính là Gia Hòa!  Gia Hòa ngay từ đầu đã tin tưởng Diệp Huyên, vừa nãy nàng ta không hề lo lắng cho Diệp Huyên chút nào, trái lại nàng ta còn hy vọng Diệp Huyên không cần dùng sức, nàng ta sợ Diệp Huyên dốc hết sức sẽ tiêu diệt cả trường thành Thiên Sơn này mất!  Cũng may, Diệp Huyên chưa dùng hết sức!  Như nghĩ đến gì đó, Gia Hòa đột nhiên nhìn Diệp Huyên, hỏi: “Diệp công tử, vừa nãy ngươi đánh là dùng bao nhiêu phần sức lực?”  Diệp Huyên cười nói: “Chắc năm phần!”  Năm phần!  Nghe vậy, mọi người trong sân đã hóa đá.  Tiêu Lâm kia nhìn Diệp Huyên, vẻ mặt rất khó nói.  Năm phần!  Tên này chỉ mới dùng năm phần sức lực?  Nếu dùng mười phần sức lực, thì bản thân ông ta còn mạng không?  Tiêu Lâm đột nhiên có chút sợ hãi…  Diệp Huyên thu kiếm, quay người rời đi, ngay lúc này, Nguyên Thanh lúc nãy vẫn còn chưa ra tay bỗng nói: “Diệp huynh, kiếm kỹ vữa nãy của ngươi gọi là gì vậy?”  Diệp Huyên dừng bước, hắn quay người nhìn Nguyên Thanh, cười nói: “Nhất Kiếm Định Sinh Tử!”  “Nhất Kiếm Định Sinh Tử!”  Nguyên Thanh nhẹ giọng nói: “Nhất Kiếm Định Sinh Tử được lắm… Lại còn có cả kiếm kỹ đáng sợ như vậy nữa…”  Diệp Huyên cười nói: “Là ta sáng tạo ra, có được không?”  Tự sáng tạo!  Vẻ mặt Nguyên Thanh cứng đờ.  Lúc này, Tiểu Tháp trong người Diệp Huyên bỗng không thể nhịn được mà nói: “Tiểu chủ, kiếm kỹ này không phải của Thiên Mệnh tỷ tỷ sao?”  Diệp Huyên nói trong lòng: “Của Thanh Nhi chẳng phải là của ta sao? Nàng ấy sáng tạo và ta sáng tạo thì có gì khác biệt? Có không?”  Tiểu Tháp im lặng một lúc rồi nói: “Tiểu chủ, nếu người cứ mặt dày như vậy… Vậy ta cũng chẳng còn lời nào nói được nữa rồi!”  Diệp Huyên: “…”  Không lời nào để nói!  Tiểu Tháp thực sự cạn lời. 

Chương 6855