Tác giả:

Thanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm.

Chương 6868

Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Tiểu Tháp gật đầu: “Đúng! Ngài ấy từng nói một câu như vậy!”  Diệp Huyên trầm giọng nói: “Là sao?”  Tiểu Tháp đáp: “Tiểu chủ à, người lại làm khó ta rồi! Ta chỉ là một tòa tháp, nghiên cứu thứ này làm gì chứ?!”  Diệp Huyên cười nói: “Vậy ngày ngày ngươi đều nghiên cứu thứ gì? Hoặc nên nói là, Tiểu Tháp ngươi có ước mơ gì không?”  Tiểu Tháp cười hê hê, không nói lời nào.  Mặt Diệp Huyên đen lại: “Tiểu Tháp, sao ngươi cười bỉ ổi thế hả?”  Tiểu Tháp bỗng tức giận: “Thế này mà gọi là cười bỉ ổi à?”  Diệp Huyên gật đầu: “Ta cảm thấy rất bỉ ổi!”  Tiểu Tháp hừ lạnh một tiếng: “Tiểu chủ, ta nói với người nhá, tuy ta chỉ là một tòa tháp nhưng cũng có ước mơ đấy!”  Diệp Huyên cười hỏi: “Ngươi có ước mơ gì?”  Tiểu Tháp ngẫm nghĩ, sau đó đáp: “Ta muốn trở thành tòa tháp đứng đầu vũ trụ!”  Diệp Huyên chớp mắt: “Ngươi đi theo cha ta rồi, chẳng phải chính là tòa tháp đứng đầu vũ trụ sao?”  Tiểu Tháp lắc đầu: “Không không! Ta muốn trở thành tòa tháp đứng đầu vũ trụ dựa vào chính bản thân mình cơ! Người biết vì sao ta không đi theo chủ nhân không? Bởi vì ta muốn dựa vào chính mình. Ta đâu giống ai đó dựa dẫm cha dựa dẫm em gái, ta muốn dựa vào chính mình cơ… Á, tiểu chủ, không phải ta nói người đâu. Thật đó, không phải ta nói người đâu mà, người đừng ghim ta nhá!”  Diệp Huyên chân thành nói: “Tiểu Tháp này, ta rất bội phục ngươi vì ngươi có chí hướng vũ đại như thế đấy! Hau là… Ngươi tự đi rèn luyện đi nhé?!”  Tiểu Tháp vội vàng lắc đầu: “Không không! Ta muốn đi theo người cơ!”  Diệp Huyên hỏi: “Vì sao?”  Tiểu Tháp bất giác nói: “Đi theo người tương đối an toàn!”  Nét mặt Diệp Huyên ngây ra.  An toàn?!  Con mẹ nó!  Không phải ngươi muốn rèn luyện hả?  Tiểu Tháp lại nói: “Tất nhiên, Tiểu Tháp ta chắc chắn sẽ không gọi người tới giúp! Cho dù chết cũng sẽ có cốt khí của bản thân. Bảo ra gọi người tới giúp á? Không thể nào!”  Diệp Huyên cười nói: “Tiểu Tháp, ngươi cứ yên tâm, lần tới mà gặp kẻ địch mạnh ta cũng sẽ không gọi ai cả. Ta và ngươi cùng tự nổ, ngươi làm tòa tháp có cốt khí, còn ta làm người có cốt khí. Vậy được rồi chứ?”  Tiểu Tháp hơi do dự một lát mới nói: “Tiểu chủ, nếu như thật sự gặp được kẻ địch mà bản thân không đối chọi nổi, người có thể gọi người tới…”  

Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Tiểu Tháp gật đầu: “Đúng! Ngài ấy từng nói một câu như vậy!”  Diệp Huyên trầm giọng nói: “Là sao?”  Tiểu Tháp đáp: “Tiểu chủ à, người lại làm khó ta rồi! Ta chỉ là một tòa tháp, nghiên cứu thứ này làm gì chứ?!”  Diệp Huyên cười nói: “Vậy ngày ngày ngươi đều nghiên cứu thứ gì? Hoặc nên nói là, Tiểu Tháp ngươi có ước mơ gì không?”  Tiểu Tháp cười hê hê, không nói lời nào.  Mặt Diệp Huyên đen lại: “Tiểu Tháp, sao ngươi cười bỉ ổi thế hả?”  Tiểu Tháp bỗng tức giận: “Thế này mà gọi là cười bỉ ổi à?”  Diệp Huyên gật đầu: “Ta cảm thấy rất bỉ ổi!”  Tiểu Tháp hừ lạnh một tiếng: “Tiểu chủ, ta nói với người nhá, tuy ta chỉ là một tòa tháp nhưng cũng có ước mơ đấy!”  Diệp Huyên cười hỏi: “Ngươi có ước mơ gì?”  Tiểu Tháp ngẫm nghĩ, sau đó đáp: “Ta muốn trở thành tòa tháp đứng đầu vũ trụ!”  Diệp Huyên chớp mắt: “Ngươi đi theo cha ta rồi, chẳng phải chính là tòa tháp đứng đầu vũ trụ sao?”  Tiểu Tháp lắc đầu: “Không không! Ta muốn trở thành tòa tháp đứng đầu vũ trụ dựa vào chính bản thân mình cơ! Người biết vì sao ta không đi theo chủ nhân không? Bởi vì ta muốn dựa vào chính mình. Ta đâu giống ai đó dựa dẫm cha dựa dẫm em gái, ta muốn dựa vào chính mình cơ… Á, tiểu chủ, không phải ta nói người đâu. Thật đó, không phải ta nói người đâu mà, người đừng ghim ta nhá!”  Diệp Huyên chân thành nói: “Tiểu Tháp này, ta rất bội phục ngươi vì ngươi có chí hướng vũ đại như thế đấy! Hau là… Ngươi tự đi rèn luyện đi nhé?!”  Tiểu Tháp vội vàng lắc đầu: “Không không! Ta muốn đi theo người cơ!”  Diệp Huyên hỏi: “Vì sao?”  Tiểu Tháp bất giác nói: “Đi theo người tương đối an toàn!”  Nét mặt Diệp Huyên ngây ra.  An toàn?!  Con mẹ nó!  Không phải ngươi muốn rèn luyện hả?  Tiểu Tháp lại nói: “Tất nhiên, Tiểu Tháp ta chắc chắn sẽ không gọi người tới giúp! Cho dù chết cũng sẽ có cốt khí của bản thân. Bảo ra gọi người tới giúp á? Không thể nào!”  Diệp Huyên cười nói: “Tiểu Tháp, ngươi cứ yên tâm, lần tới mà gặp kẻ địch mạnh ta cũng sẽ không gọi ai cả. Ta và ngươi cùng tự nổ, ngươi làm tòa tháp có cốt khí, còn ta làm người có cốt khí. Vậy được rồi chứ?”  Tiểu Tháp hơi do dự một lát mới nói: “Tiểu chủ, nếu như thật sự gặp được kẻ địch mà bản thân không đối chọi nổi, người có thể gọi người tới…”  

Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Tiểu Tháp gật đầu: “Đúng! Ngài ấy từng nói một câu như vậy!”  Diệp Huyên trầm giọng nói: “Là sao?”  Tiểu Tháp đáp: “Tiểu chủ à, người lại làm khó ta rồi! Ta chỉ là một tòa tháp, nghiên cứu thứ này làm gì chứ?!”  Diệp Huyên cười nói: “Vậy ngày ngày ngươi đều nghiên cứu thứ gì? Hoặc nên nói là, Tiểu Tháp ngươi có ước mơ gì không?”  Tiểu Tháp cười hê hê, không nói lời nào.  Mặt Diệp Huyên đen lại: “Tiểu Tháp, sao ngươi cười bỉ ổi thế hả?”  Tiểu Tháp bỗng tức giận: “Thế này mà gọi là cười bỉ ổi à?”  Diệp Huyên gật đầu: “Ta cảm thấy rất bỉ ổi!”  Tiểu Tháp hừ lạnh một tiếng: “Tiểu chủ, ta nói với người nhá, tuy ta chỉ là một tòa tháp nhưng cũng có ước mơ đấy!”  Diệp Huyên cười hỏi: “Ngươi có ước mơ gì?”  Tiểu Tháp ngẫm nghĩ, sau đó đáp: “Ta muốn trở thành tòa tháp đứng đầu vũ trụ!”  Diệp Huyên chớp mắt: “Ngươi đi theo cha ta rồi, chẳng phải chính là tòa tháp đứng đầu vũ trụ sao?”  Tiểu Tháp lắc đầu: “Không không! Ta muốn trở thành tòa tháp đứng đầu vũ trụ dựa vào chính bản thân mình cơ! Người biết vì sao ta không đi theo chủ nhân không? Bởi vì ta muốn dựa vào chính mình. Ta đâu giống ai đó dựa dẫm cha dựa dẫm em gái, ta muốn dựa vào chính mình cơ… Á, tiểu chủ, không phải ta nói người đâu. Thật đó, không phải ta nói người đâu mà, người đừng ghim ta nhá!”  Diệp Huyên chân thành nói: “Tiểu Tháp này, ta rất bội phục ngươi vì ngươi có chí hướng vũ đại như thế đấy! Hau là… Ngươi tự đi rèn luyện đi nhé?!”  Tiểu Tháp vội vàng lắc đầu: “Không không! Ta muốn đi theo người cơ!”  Diệp Huyên hỏi: “Vì sao?”  Tiểu Tháp bất giác nói: “Đi theo người tương đối an toàn!”  Nét mặt Diệp Huyên ngây ra.  An toàn?!  Con mẹ nó!  Không phải ngươi muốn rèn luyện hả?  Tiểu Tháp lại nói: “Tất nhiên, Tiểu Tháp ta chắc chắn sẽ không gọi người tới giúp! Cho dù chết cũng sẽ có cốt khí của bản thân. Bảo ra gọi người tới giúp á? Không thể nào!”  Diệp Huyên cười nói: “Tiểu Tháp, ngươi cứ yên tâm, lần tới mà gặp kẻ địch mạnh ta cũng sẽ không gọi ai cả. Ta và ngươi cùng tự nổ, ngươi làm tòa tháp có cốt khí, còn ta làm người có cốt khí. Vậy được rồi chứ?”  Tiểu Tháp hơi do dự một lát mới nói: “Tiểu chủ, nếu như thật sự gặp được kẻ địch mà bản thân không đối chọi nổi, người có thể gọi người tới…”  

Chương 6868