Thanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm.
Chương 6960
Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Giàu to rồi! Diệp Huyên cười khà khà. Khi thấy hắn xoay qua nhìn mình, đám người áo đen biến sắc, lập tức biến mất tại chỗ. Chạy thôi! Hắn có thể giết cường giả Tuyệt Trần Cảnh bằng một kiếm. Đây còn là Đăng Thiên Cảnh ư? Sợ là đã đến Thời Không Cảnh rồi chứ! Diệp Huyên nói với Đạo Nhất: “Chúng ta đi thôi”. Đạo Nhất: “Ngươi đã mạnh đến vậy rồi à?" Diệp Huyên cười: “Bình thường thôi”. Đạo Nhất: “...” Ba người tiếp tục đi. Đạo Nhất nhìn Diệp Huyên, trong lòng đã vô cùng chấn động. Bọn họ mới không gặp nhau bao lâu? Mà hắn đã đạt đến trình độ này? Hắn tu luyện kiểu gì vậy? Thế này căn bản là không bình thường? Quá nghịch thiên! Đương lúc chuẩn bước vào khu cấm võ, Diệp Huyên như nghĩ đến gì đó mà dừng bước. Đoạn hắn quay ra đằng sau, gọi Linh Sơ xuất hiện: “Ta sắp bước vào khu cấm võ rồi, ai muốn ra tay thì bây giờ còn kịp!" Bốn bề tĩnh lặng. Diệp Huyên cau mày: “Không đánh thật à? Đây là suối nguồn Vĩnh Sinh cấp Thần đấy nhé!" Vẫn không ai lên tiếng. Diệp Huyên: “Không ai làm gì thì ta vào đấy. Đây là cơ hội nghìn năm một thuở, lỡ mất đi là không có cửa khác đâu, nghĩ cho kỹ đi!" Lão Lý nhìn hắn đầy ngạc nhiên. Diệp Huyên bỗng lên giọng: “Ra đây cướp lẹ coi! Ta thật sự chỉ mới đến Đăng Thiên Cảnh, không có ai chống lưng, một thân một mình! Tới cướp đi!" Sau một hồi im lặng, bỗng có giọng nói truyền đến từ cuối phó: “Có quỷ mới tin mi!" Diệp Huyên: “...”Có quỷ mới tin mi! Câu nói này khiến Diệp Huyên không biết phải đáp lại thế nào. Bà cha nó! Bọn này không chịu ra tay! Đạo Nhất liếc xéo hắn: “Cái tên nhà ngươi”. Diệp Huyên bật cười: “Đi thôi”. Ba người đi về phía Đại Linh Thần Cung.
Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Giàu to rồi! Diệp Huyên cười khà khà. Khi thấy hắn xoay qua nhìn mình, đám người áo đen biến sắc, lập tức biến mất tại chỗ. Chạy thôi! Hắn có thể giết cường giả Tuyệt Trần Cảnh bằng một kiếm. Đây còn là Đăng Thiên Cảnh ư? Sợ là đã đến Thời Không Cảnh rồi chứ! Diệp Huyên nói với Đạo Nhất: “Chúng ta đi thôi”. Đạo Nhất: “Ngươi đã mạnh đến vậy rồi à?" Diệp Huyên cười: “Bình thường thôi”. Đạo Nhất: “...” Ba người tiếp tục đi. Đạo Nhất nhìn Diệp Huyên, trong lòng đã vô cùng chấn động. Bọn họ mới không gặp nhau bao lâu? Mà hắn đã đạt đến trình độ này? Hắn tu luyện kiểu gì vậy? Thế này căn bản là không bình thường? Quá nghịch thiên! Đương lúc chuẩn bước vào khu cấm võ, Diệp Huyên như nghĩ đến gì đó mà dừng bước. Đoạn hắn quay ra đằng sau, gọi Linh Sơ xuất hiện: “Ta sắp bước vào khu cấm võ rồi, ai muốn ra tay thì bây giờ còn kịp!" Bốn bề tĩnh lặng. Diệp Huyên cau mày: “Không đánh thật à? Đây là suối nguồn Vĩnh Sinh cấp Thần đấy nhé!" Vẫn không ai lên tiếng. Diệp Huyên: “Không ai làm gì thì ta vào đấy. Đây là cơ hội nghìn năm một thuở, lỡ mất đi là không có cửa khác đâu, nghĩ cho kỹ đi!" Lão Lý nhìn hắn đầy ngạc nhiên. Diệp Huyên bỗng lên giọng: “Ra đây cướp lẹ coi! Ta thật sự chỉ mới đến Đăng Thiên Cảnh, không có ai chống lưng, một thân một mình! Tới cướp đi!" Sau một hồi im lặng, bỗng có giọng nói truyền đến từ cuối phó: “Có quỷ mới tin mi!" Diệp Huyên: “...”Có quỷ mới tin mi! Câu nói này khiến Diệp Huyên không biết phải đáp lại thế nào. Bà cha nó! Bọn này không chịu ra tay! Đạo Nhất liếc xéo hắn: “Cái tên nhà ngươi”. Diệp Huyên bật cười: “Đi thôi”. Ba người đi về phía Đại Linh Thần Cung.
Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Giàu to rồi! Diệp Huyên cười khà khà. Khi thấy hắn xoay qua nhìn mình, đám người áo đen biến sắc, lập tức biến mất tại chỗ. Chạy thôi! Hắn có thể giết cường giả Tuyệt Trần Cảnh bằng một kiếm. Đây còn là Đăng Thiên Cảnh ư? Sợ là đã đến Thời Không Cảnh rồi chứ! Diệp Huyên nói với Đạo Nhất: “Chúng ta đi thôi”. Đạo Nhất: “Ngươi đã mạnh đến vậy rồi à?" Diệp Huyên cười: “Bình thường thôi”. Đạo Nhất: “...” Ba người tiếp tục đi. Đạo Nhất nhìn Diệp Huyên, trong lòng đã vô cùng chấn động. Bọn họ mới không gặp nhau bao lâu? Mà hắn đã đạt đến trình độ này? Hắn tu luyện kiểu gì vậy? Thế này căn bản là không bình thường? Quá nghịch thiên! Đương lúc chuẩn bước vào khu cấm võ, Diệp Huyên như nghĩ đến gì đó mà dừng bước. Đoạn hắn quay ra đằng sau, gọi Linh Sơ xuất hiện: “Ta sắp bước vào khu cấm võ rồi, ai muốn ra tay thì bây giờ còn kịp!" Bốn bề tĩnh lặng. Diệp Huyên cau mày: “Không đánh thật à? Đây là suối nguồn Vĩnh Sinh cấp Thần đấy nhé!" Vẫn không ai lên tiếng. Diệp Huyên: “Không ai làm gì thì ta vào đấy. Đây là cơ hội nghìn năm một thuở, lỡ mất đi là không có cửa khác đâu, nghĩ cho kỹ đi!" Lão Lý nhìn hắn đầy ngạc nhiên. Diệp Huyên bỗng lên giọng: “Ra đây cướp lẹ coi! Ta thật sự chỉ mới đến Đăng Thiên Cảnh, không có ai chống lưng, một thân một mình! Tới cướp đi!" Sau một hồi im lặng, bỗng có giọng nói truyền đến từ cuối phó: “Có quỷ mới tin mi!" Diệp Huyên: “...”Có quỷ mới tin mi! Câu nói này khiến Diệp Huyên không biết phải đáp lại thế nào. Bà cha nó! Bọn này không chịu ra tay! Đạo Nhất liếc xéo hắn: “Cái tên nhà ngươi”. Diệp Huyên bật cười: “Đi thôi”. Ba người đi về phía Đại Linh Thần Cung.