Thanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm.
Chương 6964
Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Hắn bị đẩy nhẹ đến trước mặt một ông lão, nghe ông ta nói: “Hai mươi ba, Đăng Thiên Cảnh”. Diệp Huyên gật đầu. Ông lão: “Khí tức rất mạnh, cảnh giới không giả dối, nhưng còn kém rất nhiều. Lấy tuổi tác của ngươi ít nhất nên đến Tuyệt Trần Cảnh. Người kế tiếp!" Bị loại thẳng tay! Diệp Huyên cười hỏi: “Không phải đã nói không xét cảnh giới sao?" Ông lão nhìn hắn: “Nếu có sở trường khác thì có thể thể hiện”. Diệp Huyên: “Thời Không Chi Đạo”. Ông lão: “Ngươi hiểu biết về Thời Không Chi Đạo?" Diệp Huyên gật đầu. Ông lão ra vẻ hứng thú: “Nói nghe xem”. Diệp Huyên: “Thời gian và không gian là không thể tách rời, chúng...” "Ăn nói hàm hồ!" Nào ngờ ông lão bỗng ngắt lời hắn: “Thời gian và không gian không thể tách rời? Đây là hiểu biết của ngươi?" Diệp Huyên ngẩn ra: “Có vấn đề gì sao?" Ông lão lạnh giọng nói: “Thời gian là thời gian, không gian là không gian. Chúng tồn tại độc lập với nhau, ngươi lại nói không thể tách rời, thật là hoang đường!" Diệp Huyên cau mày. Chẳng lẽ Thanh Nhi nói sai? Không thể nào! Phải là Thanh Nhi hiểu biết vượt bậc mới đúng. Nghĩ vậy, hắn cười nói: “Ta nói sai rồi, xin cáo từ”. Sau đó xoay người bước đi. Hắn cũng không thật sự muốn gia nhập Đại Linh Thần Cung, vì vậy cũng chẳng buồn giải thích. Nào ngờ ông lão kia lại gọi theo: “Chậm đã”. Diệp Huyên dừng bước quay lại, thấy ông ta nhìn mình: “Ai nói với ngươi thời gian và không gian không thể tách rời?" Diệp Huyên: “Muội muội ta”. Ông lão cau mày: “Nàng ta đang ngộ nhận sai lầm! Thời gian là thời gian, không gian là không gian. Chúng tồn tại độc lập với nhau, sao lại nói không thể tách rời?" Diệp Huyên cười nói: “Ta nói sai rồi, xin cáo từ”. Sau đó xoay người bước đi. Hắn cảm thấy mình không cần phải giải thích gì cả.
Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Hắn bị đẩy nhẹ đến trước mặt một ông lão, nghe ông ta nói: “Hai mươi ba, Đăng Thiên Cảnh”. Diệp Huyên gật đầu. Ông lão: “Khí tức rất mạnh, cảnh giới không giả dối, nhưng còn kém rất nhiều. Lấy tuổi tác của ngươi ít nhất nên đến Tuyệt Trần Cảnh. Người kế tiếp!" Bị loại thẳng tay! Diệp Huyên cười hỏi: “Không phải đã nói không xét cảnh giới sao?" Ông lão nhìn hắn: “Nếu có sở trường khác thì có thể thể hiện”. Diệp Huyên: “Thời Không Chi Đạo”. Ông lão: “Ngươi hiểu biết về Thời Không Chi Đạo?" Diệp Huyên gật đầu. Ông lão ra vẻ hứng thú: “Nói nghe xem”. Diệp Huyên: “Thời gian và không gian là không thể tách rời, chúng...” "Ăn nói hàm hồ!" Nào ngờ ông lão bỗng ngắt lời hắn: “Thời gian và không gian không thể tách rời? Đây là hiểu biết của ngươi?" Diệp Huyên ngẩn ra: “Có vấn đề gì sao?" Ông lão lạnh giọng nói: “Thời gian là thời gian, không gian là không gian. Chúng tồn tại độc lập với nhau, ngươi lại nói không thể tách rời, thật là hoang đường!" Diệp Huyên cau mày. Chẳng lẽ Thanh Nhi nói sai? Không thể nào! Phải là Thanh Nhi hiểu biết vượt bậc mới đúng. Nghĩ vậy, hắn cười nói: “Ta nói sai rồi, xin cáo từ”. Sau đó xoay người bước đi. Hắn cũng không thật sự muốn gia nhập Đại Linh Thần Cung, vì vậy cũng chẳng buồn giải thích. Nào ngờ ông lão kia lại gọi theo: “Chậm đã”. Diệp Huyên dừng bước quay lại, thấy ông ta nhìn mình: “Ai nói với ngươi thời gian và không gian không thể tách rời?" Diệp Huyên: “Muội muội ta”. Ông lão cau mày: “Nàng ta đang ngộ nhận sai lầm! Thời gian là thời gian, không gian là không gian. Chúng tồn tại độc lập với nhau, sao lại nói không thể tách rời?" Diệp Huyên cười nói: “Ta nói sai rồi, xin cáo từ”. Sau đó xoay người bước đi. Hắn cảm thấy mình không cần phải giải thích gì cả.
Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Hắn bị đẩy nhẹ đến trước mặt một ông lão, nghe ông ta nói: “Hai mươi ba, Đăng Thiên Cảnh”. Diệp Huyên gật đầu. Ông lão: “Khí tức rất mạnh, cảnh giới không giả dối, nhưng còn kém rất nhiều. Lấy tuổi tác của ngươi ít nhất nên đến Tuyệt Trần Cảnh. Người kế tiếp!" Bị loại thẳng tay! Diệp Huyên cười hỏi: “Không phải đã nói không xét cảnh giới sao?" Ông lão nhìn hắn: “Nếu có sở trường khác thì có thể thể hiện”. Diệp Huyên: “Thời Không Chi Đạo”. Ông lão: “Ngươi hiểu biết về Thời Không Chi Đạo?" Diệp Huyên gật đầu. Ông lão ra vẻ hứng thú: “Nói nghe xem”. Diệp Huyên: “Thời gian và không gian là không thể tách rời, chúng...” "Ăn nói hàm hồ!" Nào ngờ ông lão bỗng ngắt lời hắn: “Thời gian và không gian không thể tách rời? Đây là hiểu biết của ngươi?" Diệp Huyên ngẩn ra: “Có vấn đề gì sao?" Ông lão lạnh giọng nói: “Thời gian là thời gian, không gian là không gian. Chúng tồn tại độc lập với nhau, ngươi lại nói không thể tách rời, thật là hoang đường!" Diệp Huyên cau mày. Chẳng lẽ Thanh Nhi nói sai? Không thể nào! Phải là Thanh Nhi hiểu biết vượt bậc mới đúng. Nghĩ vậy, hắn cười nói: “Ta nói sai rồi, xin cáo từ”. Sau đó xoay người bước đi. Hắn cũng không thật sự muốn gia nhập Đại Linh Thần Cung, vì vậy cũng chẳng buồn giải thích. Nào ngờ ông lão kia lại gọi theo: “Chậm đã”. Diệp Huyên dừng bước quay lại, thấy ông ta nhìn mình: “Ai nói với ngươi thời gian và không gian không thể tách rời?" Diệp Huyên: “Muội muội ta”. Ông lão cau mày: “Nàng ta đang ngộ nhận sai lầm! Thời gian là thời gian, không gian là không gian. Chúng tồn tại độc lập với nhau, sao lại nói không thể tách rời?" Diệp Huyên cười nói: “Ta nói sai rồi, xin cáo từ”. Sau đó xoay người bước đi. Hắn cảm thấy mình không cần phải giải thích gì cả.