Thanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm.
Chương 7018
Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Tiêu Lâm Lang kia lại lần nữa nhìn chằm chằm vào Diệp Huyên! Bà ta phát hiện, từ đầu đến cuối bản thân vẫn luôn đánh giá thấp Diệp Huyên! Cái tên này thật sự chỉ là Đăng Thiên Cảnh? Đó là Thánh Nhân đó! Tào Tú ngẩng đầu nhìn Diệp Huyên ở phía xa: "Kiếm kỹ đó là gì!" Diệp Huyên hơi cong khóe môi: "Rút Kiếm Định Sinh Tử, ta tự nghĩ ra, sao?" Tự nghĩ ra! Mọi người đều trợn mắt ngoác mồm! Đây là tự nghĩ ra? Tào Tú nhìn Diệp Huyên: "Ngươi đang sỉ nhục trí thông minh của ta sao?" Diệp Huyên cười ha ha: "Ngươi gặp ai khác dùng kiếm kỹ này chưa?" Tào Tú trầm mặc. Khỏi nói! Tất nhiên là không rồi! Kiếm kỹ kinh khủng bậc này, bà ta không chỉ chưa từng thấy, mà còn chưa từng nghe qua nữa! Diệp Huyên cầm kiếm đi đến chỗ Tào Tú: "Chúng ta vẫn chưa phân sinh tử! Nào, nhận thêm một kiếm của ta nữa đi!" Nói rồi, hắn liền biến mất ngay tại chỗ. Đằng xa, Tào Tú híp mắt lại, bà ta đang định ra tay thì bỗng lúc này có một ông lão đột nhiên xuất hiện trước mặt nàng. Diệp Huyên chém kiếm xuống! Hắn mặc kệ là ai! Dù sao hắn cũng muốn chém! Diệp Huyên chém xuống, ông lão kia chỉ nhẹ nhàng vẩy tay một cái. Ầm! Kiếm quang vỡ vụn, Diệp Huyên bị đẩy lùi về chỗ cũ! Sau khi dừng lại, cả người hắn đều run rẩy! Diệp Huyên nhìn ông lão kia, lão mặc một bộ trường bào màu xám, bên hông đeo một hồ lô rượu, tóc của lão rất dài, trên mặt có vài vết nhọ đen sì, trông toàn thân khá lôi thôi! Mà khi thấy người này, tất cả đệ tử nội môn đều biến sắc, dồn dập thi lễ: "Bái kiến Tiểu sư thúc!" Tào Tú cũng khẽ nói: "Sư đệ!" Tiểu sư thúc! Đây chính là nhân vật truyền kì trong Đại Linh Thần Cung! Phong chủ của sáu phong đều xuất thân từ một sư phụ, nhưng thật ra không chỉ có sáu người, mà là bảy!
Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Tiêu Lâm Lang kia lại lần nữa nhìn chằm chằm vào Diệp Huyên! Bà ta phát hiện, từ đầu đến cuối bản thân vẫn luôn đánh giá thấp Diệp Huyên! Cái tên này thật sự chỉ là Đăng Thiên Cảnh? Đó là Thánh Nhân đó! Tào Tú ngẩng đầu nhìn Diệp Huyên ở phía xa: "Kiếm kỹ đó là gì!" Diệp Huyên hơi cong khóe môi: "Rút Kiếm Định Sinh Tử, ta tự nghĩ ra, sao?" Tự nghĩ ra! Mọi người đều trợn mắt ngoác mồm! Đây là tự nghĩ ra? Tào Tú nhìn Diệp Huyên: "Ngươi đang sỉ nhục trí thông minh của ta sao?" Diệp Huyên cười ha ha: "Ngươi gặp ai khác dùng kiếm kỹ này chưa?" Tào Tú trầm mặc. Khỏi nói! Tất nhiên là không rồi! Kiếm kỹ kinh khủng bậc này, bà ta không chỉ chưa từng thấy, mà còn chưa từng nghe qua nữa! Diệp Huyên cầm kiếm đi đến chỗ Tào Tú: "Chúng ta vẫn chưa phân sinh tử! Nào, nhận thêm một kiếm của ta nữa đi!" Nói rồi, hắn liền biến mất ngay tại chỗ. Đằng xa, Tào Tú híp mắt lại, bà ta đang định ra tay thì bỗng lúc này có một ông lão đột nhiên xuất hiện trước mặt nàng. Diệp Huyên chém kiếm xuống! Hắn mặc kệ là ai! Dù sao hắn cũng muốn chém! Diệp Huyên chém xuống, ông lão kia chỉ nhẹ nhàng vẩy tay một cái. Ầm! Kiếm quang vỡ vụn, Diệp Huyên bị đẩy lùi về chỗ cũ! Sau khi dừng lại, cả người hắn đều run rẩy! Diệp Huyên nhìn ông lão kia, lão mặc một bộ trường bào màu xám, bên hông đeo một hồ lô rượu, tóc của lão rất dài, trên mặt có vài vết nhọ đen sì, trông toàn thân khá lôi thôi! Mà khi thấy người này, tất cả đệ tử nội môn đều biến sắc, dồn dập thi lễ: "Bái kiến Tiểu sư thúc!" Tào Tú cũng khẽ nói: "Sư đệ!" Tiểu sư thúc! Đây chính là nhân vật truyền kì trong Đại Linh Thần Cung! Phong chủ của sáu phong đều xuất thân từ một sư phụ, nhưng thật ra không chỉ có sáu người, mà là bảy!
Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Tiêu Lâm Lang kia lại lần nữa nhìn chằm chằm vào Diệp Huyên! Bà ta phát hiện, từ đầu đến cuối bản thân vẫn luôn đánh giá thấp Diệp Huyên! Cái tên này thật sự chỉ là Đăng Thiên Cảnh? Đó là Thánh Nhân đó! Tào Tú ngẩng đầu nhìn Diệp Huyên ở phía xa: "Kiếm kỹ đó là gì!" Diệp Huyên hơi cong khóe môi: "Rút Kiếm Định Sinh Tử, ta tự nghĩ ra, sao?" Tự nghĩ ra! Mọi người đều trợn mắt ngoác mồm! Đây là tự nghĩ ra? Tào Tú nhìn Diệp Huyên: "Ngươi đang sỉ nhục trí thông minh của ta sao?" Diệp Huyên cười ha ha: "Ngươi gặp ai khác dùng kiếm kỹ này chưa?" Tào Tú trầm mặc. Khỏi nói! Tất nhiên là không rồi! Kiếm kỹ kinh khủng bậc này, bà ta không chỉ chưa từng thấy, mà còn chưa từng nghe qua nữa! Diệp Huyên cầm kiếm đi đến chỗ Tào Tú: "Chúng ta vẫn chưa phân sinh tử! Nào, nhận thêm một kiếm của ta nữa đi!" Nói rồi, hắn liền biến mất ngay tại chỗ. Đằng xa, Tào Tú híp mắt lại, bà ta đang định ra tay thì bỗng lúc này có một ông lão đột nhiên xuất hiện trước mặt nàng. Diệp Huyên chém kiếm xuống! Hắn mặc kệ là ai! Dù sao hắn cũng muốn chém! Diệp Huyên chém xuống, ông lão kia chỉ nhẹ nhàng vẩy tay một cái. Ầm! Kiếm quang vỡ vụn, Diệp Huyên bị đẩy lùi về chỗ cũ! Sau khi dừng lại, cả người hắn đều run rẩy! Diệp Huyên nhìn ông lão kia, lão mặc một bộ trường bào màu xám, bên hông đeo một hồ lô rượu, tóc của lão rất dài, trên mặt có vài vết nhọ đen sì, trông toàn thân khá lôi thôi! Mà khi thấy người này, tất cả đệ tử nội môn đều biến sắc, dồn dập thi lễ: "Bái kiến Tiểu sư thúc!" Tào Tú cũng khẽ nói: "Sư đệ!" Tiểu sư thúc! Đây chính là nhân vật truyền kì trong Đại Linh Thần Cung! Phong chủ của sáu phong đều xuất thân từ một sư phụ, nhưng thật ra không chỉ có sáu người, mà là bảy!