Tác giả:

Thanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm.

Chương 7078

Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Tiểu An cúi đầu: “Hắn hút thuốc phiện!”  Thuốc phiện!  Diệp Huyên nhíu mày, đương nhiên hắn biết thuốc phiện là cái gì!  Đó là một thứ hại người, đặc biệt là với người bình thường, có thể xem như thuốc độc mãn tính!  Lúc này, thanh niên kia đột nhiên gào thét: “Vẫn chưa nấu cơm xong à? Có phải ngươi muốn chết không hả?”  Nghe vậy, Diệp Huyên và Đạo Nhất đều nhíu mày!  Tiểu An vội nói: “Sắp xong rồi!”  Đáp xong, cô bé vội chạy đến trước bếp bận rộn, nhanh chóng bưng một bát cháo trắng đến trước mặt thanh niên: “Ca ca, coi chừng nóng!”  Thanh niên nhìn bát cháo trắng kia, sắc mặt lập tức thay đổi, hắn ta hất đổ bát cháo, gào to: “Ngươi bảo ta ăn cái này á? Thịt đâu? Thịt đâu?”  Tiểu An nhẹ giọng nói: “Hôm nay vẫn chưa bán được thảo dược…”  “Đồ vô dụng!”  Thanh niên hét to: “Ngươi đúng là đồ vô dụng! Đồ vô dụng đáng chết!”  Tiểu An cúi đầu: “Ca ca…”  Thanh niên tức giận nhìn cô bé: “Còn không chịu đi bán thảo dược đi? Cút!”  Tiểu An cúi đầu, nước mắt không ngừng rơi.  Thanh niên tiếp tục gào thét: “Lại khóc! Chỉ biết khóc! Cái đồ vô dụng này, đợi ta khỏi bệnh rồi! Ta sẽ bán ngươi đi!”  Lúc này, Đạo Nhất đi tới bên cạnh Tiểu An, nàng ta dịu dàng xoa đầu Tiểu An: “Đừng khóc!”  Tiểu An khẽ run rẩy: “Xin lỗi… Tiểu nhân làm ồn mọi người rồi!”  Đạo Nhất khẽ mỉm cười: “Không có!”  Sau đó, nàng ta nắm tay Tiểu An: “Ta dẫn muội đi mua thịt!”  Tiểu An vội vàng lắc đầu: “Ta… Ta không có tiền…”  Đạo Nhất cười: “Ta có!”  Dứt lời, nàng ta kéo Tiểu An ra ngoài.  Diệp Huyên nhìn thoáng qua thanh niên trên giường, sau đó cũng đi ra ngoài theo.  Đi tới bên ngoài, Diệp Huyên cười hỏi: “Tiểu An, ca ca của muội đối xử với muội như thế, sao muội còn muốn chăm sóc hắn?”  

Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Tiểu An cúi đầu: “Hắn hút thuốc phiện!”  Thuốc phiện!  Diệp Huyên nhíu mày, đương nhiên hắn biết thuốc phiện là cái gì!  Đó là một thứ hại người, đặc biệt là với người bình thường, có thể xem như thuốc độc mãn tính!  Lúc này, thanh niên kia đột nhiên gào thét: “Vẫn chưa nấu cơm xong à? Có phải ngươi muốn chết không hả?”  Nghe vậy, Diệp Huyên và Đạo Nhất đều nhíu mày!  Tiểu An vội nói: “Sắp xong rồi!”  Đáp xong, cô bé vội chạy đến trước bếp bận rộn, nhanh chóng bưng một bát cháo trắng đến trước mặt thanh niên: “Ca ca, coi chừng nóng!”  Thanh niên nhìn bát cháo trắng kia, sắc mặt lập tức thay đổi, hắn ta hất đổ bát cháo, gào to: “Ngươi bảo ta ăn cái này á? Thịt đâu? Thịt đâu?”  Tiểu An nhẹ giọng nói: “Hôm nay vẫn chưa bán được thảo dược…”  “Đồ vô dụng!”  Thanh niên hét to: “Ngươi đúng là đồ vô dụng! Đồ vô dụng đáng chết!”  Tiểu An cúi đầu: “Ca ca…”  Thanh niên tức giận nhìn cô bé: “Còn không chịu đi bán thảo dược đi? Cút!”  Tiểu An cúi đầu, nước mắt không ngừng rơi.  Thanh niên tiếp tục gào thét: “Lại khóc! Chỉ biết khóc! Cái đồ vô dụng này, đợi ta khỏi bệnh rồi! Ta sẽ bán ngươi đi!”  Lúc này, Đạo Nhất đi tới bên cạnh Tiểu An, nàng ta dịu dàng xoa đầu Tiểu An: “Đừng khóc!”  Tiểu An khẽ run rẩy: “Xin lỗi… Tiểu nhân làm ồn mọi người rồi!”  Đạo Nhất khẽ mỉm cười: “Không có!”  Sau đó, nàng ta nắm tay Tiểu An: “Ta dẫn muội đi mua thịt!”  Tiểu An vội vàng lắc đầu: “Ta… Ta không có tiền…”  Đạo Nhất cười: “Ta có!”  Dứt lời, nàng ta kéo Tiểu An ra ngoài.  Diệp Huyên nhìn thoáng qua thanh niên trên giường, sau đó cũng đi ra ngoài theo.  Đi tới bên ngoài, Diệp Huyên cười hỏi: “Tiểu An, ca ca của muội đối xử với muội như thế, sao muội còn muốn chăm sóc hắn?”  

Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Tiểu An cúi đầu: “Hắn hút thuốc phiện!”  Thuốc phiện!  Diệp Huyên nhíu mày, đương nhiên hắn biết thuốc phiện là cái gì!  Đó là một thứ hại người, đặc biệt là với người bình thường, có thể xem như thuốc độc mãn tính!  Lúc này, thanh niên kia đột nhiên gào thét: “Vẫn chưa nấu cơm xong à? Có phải ngươi muốn chết không hả?”  Nghe vậy, Diệp Huyên và Đạo Nhất đều nhíu mày!  Tiểu An vội nói: “Sắp xong rồi!”  Đáp xong, cô bé vội chạy đến trước bếp bận rộn, nhanh chóng bưng một bát cháo trắng đến trước mặt thanh niên: “Ca ca, coi chừng nóng!”  Thanh niên nhìn bát cháo trắng kia, sắc mặt lập tức thay đổi, hắn ta hất đổ bát cháo, gào to: “Ngươi bảo ta ăn cái này á? Thịt đâu? Thịt đâu?”  Tiểu An nhẹ giọng nói: “Hôm nay vẫn chưa bán được thảo dược…”  “Đồ vô dụng!”  Thanh niên hét to: “Ngươi đúng là đồ vô dụng! Đồ vô dụng đáng chết!”  Tiểu An cúi đầu: “Ca ca…”  Thanh niên tức giận nhìn cô bé: “Còn không chịu đi bán thảo dược đi? Cút!”  Tiểu An cúi đầu, nước mắt không ngừng rơi.  Thanh niên tiếp tục gào thét: “Lại khóc! Chỉ biết khóc! Cái đồ vô dụng này, đợi ta khỏi bệnh rồi! Ta sẽ bán ngươi đi!”  Lúc này, Đạo Nhất đi tới bên cạnh Tiểu An, nàng ta dịu dàng xoa đầu Tiểu An: “Đừng khóc!”  Tiểu An khẽ run rẩy: “Xin lỗi… Tiểu nhân làm ồn mọi người rồi!”  Đạo Nhất khẽ mỉm cười: “Không có!”  Sau đó, nàng ta nắm tay Tiểu An: “Ta dẫn muội đi mua thịt!”  Tiểu An vội vàng lắc đầu: “Ta… Ta không có tiền…”  Đạo Nhất cười: “Ta có!”  Dứt lời, nàng ta kéo Tiểu An ra ngoài.  Diệp Huyên nhìn thoáng qua thanh niên trên giường, sau đó cũng đi ra ngoài theo.  Đi tới bên ngoài, Diệp Huyên cười hỏi: “Tiểu An, ca ca của muội đối xử với muội như thế, sao muội còn muốn chăm sóc hắn?”  

Chương 7078