Thanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm.
Chương 7133
Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Ở bên kia, Diệp Huyên đang ngồi xếp bằng trên đỉnh núi, xung quanh hắn có đến gần tám mươi dòng sông duy độ thời gian! Không thể không nói, thật sự rất mệt, bởi vì mỗi khi ngưng tụ một dòng sông duy độ thời gian thì đều tiêu hao rất khủng khiếp! Nhưng, Diệp Huyên thì càng lúc càng phấn khích! Vô hạn! Hắn muốn đạt đến vô hạn! Mà chỉ cần hắn có thể thật sự làm đến vô hạn thì kiếm thời không của hắn cũng có thể vô hạn! Kiếm thời không vô hạn có nghĩa là phi kiếm vô hạn! Mà nếu hắn thật sự làm đến vô hạn, thì cảnh giới hiện tại đối với hắn mà nói, đã không còn ý nghĩa gì nữa! Đương nhiên, hắn vẫn phải đi qua quá trình này! Có nhiều chuyện, nói ra thì rất đơn giản, nhưng vẫn phải tự mình trải qua. Giống như mọi người đều biết đao chém trên người sẽ đau, nhưng nếu không chém thử thì vĩnh viễn hắn sẽ không biết được cơn đau đó là cảm giác gì! Ngoài nghiên cứu thời không chi đạo, mỗi ngày hắn còn nghiên cứu phi kiếm và rút Kiếm Định Sinh Tử của bản thân! Thời gian tiếp sau đó, Diệp Huyên lại vùi đầu khổ tu. … Hôm nay, một người đàn ông kiếm tu đã đến Tiểu Lâu. Người này chính là Lâm Phàm! Lâm Phàm vừa đến Tiểu Lâu thì Lâu chủ Tiểu Lâu đã đi ra chào đón! Lâu chủ Tiểu Lâu ôm quyền: “Các hạ!” Gã không dám đắc tội Diệp Huyên, cũng không dám đắc tội Nấm Mồ Thần Linh, Lâm Phàm khẽ gật đầu: “Giúp ta một chuyện!” Lâu chủ Tiểu Lâu nói: “Xin cứ nói!” Lâm Phàm nhìn Lâu chủ Tiểu Lâu: ‘Ta muốn biết tung tích Diệp Huyên kia!” Tung tích Diệp Huyên! Vẻ mặt Lâu chủ Tiểu Lâu thoáng chốc nặng nề: “Các hạ muốn giết hắn sao?” Lâm Phàm gật đầu. Lâu chu Tiểu Lâu có chút chần chừ! Lâm Phàm nhìn Lâu chủ Tiểu Lâu: “Không muốn?”
Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Ở bên kia, Diệp Huyên đang ngồi xếp bằng trên đỉnh núi, xung quanh hắn có đến gần tám mươi dòng sông duy độ thời gian! Không thể không nói, thật sự rất mệt, bởi vì mỗi khi ngưng tụ một dòng sông duy độ thời gian thì đều tiêu hao rất khủng khiếp! Nhưng, Diệp Huyên thì càng lúc càng phấn khích! Vô hạn! Hắn muốn đạt đến vô hạn! Mà chỉ cần hắn có thể thật sự làm đến vô hạn thì kiếm thời không của hắn cũng có thể vô hạn! Kiếm thời không vô hạn có nghĩa là phi kiếm vô hạn! Mà nếu hắn thật sự làm đến vô hạn, thì cảnh giới hiện tại đối với hắn mà nói, đã không còn ý nghĩa gì nữa! Đương nhiên, hắn vẫn phải đi qua quá trình này! Có nhiều chuyện, nói ra thì rất đơn giản, nhưng vẫn phải tự mình trải qua. Giống như mọi người đều biết đao chém trên người sẽ đau, nhưng nếu không chém thử thì vĩnh viễn hắn sẽ không biết được cơn đau đó là cảm giác gì! Ngoài nghiên cứu thời không chi đạo, mỗi ngày hắn còn nghiên cứu phi kiếm và rút Kiếm Định Sinh Tử của bản thân! Thời gian tiếp sau đó, Diệp Huyên lại vùi đầu khổ tu. … Hôm nay, một người đàn ông kiếm tu đã đến Tiểu Lâu. Người này chính là Lâm Phàm! Lâm Phàm vừa đến Tiểu Lâu thì Lâu chủ Tiểu Lâu đã đi ra chào đón! Lâu chủ Tiểu Lâu ôm quyền: “Các hạ!” Gã không dám đắc tội Diệp Huyên, cũng không dám đắc tội Nấm Mồ Thần Linh, Lâm Phàm khẽ gật đầu: “Giúp ta một chuyện!” Lâu chủ Tiểu Lâu nói: “Xin cứ nói!” Lâm Phàm nhìn Lâu chủ Tiểu Lâu: ‘Ta muốn biết tung tích Diệp Huyên kia!” Tung tích Diệp Huyên! Vẻ mặt Lâu chủ Tiểu Lâu thoáng chốc nặng nề: “Các hạ muốn giết hắn sao?” Lâm Phàm gật đầu. Lâu chu Tiểu Lâu có chút chần chừ! Lâm Phàm nhìn Lâu chủ Tiểu Lâu: “Không muốn?”
Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Ở bên kia, Diệp Huyên đang ngồi xếp bằng trên đỉnh núi, xung quanh hắn có đến gần tám mươi dòng sông duy độ thời gian! Không thể không nói, thật sự rất mệt, bởi vì mỗi khi ngưng tụ một dòng sông duy độ thời gian thì đều tiêu hao rất khủng khiếp! Nhưng, Diệp Huyên thì càng lúc càng phấn khích! Vô hạn! Hắn muốn đạt đến vô hạn! Mà chỉ cần hắn có thể thật sự làm đến vô hạn thì kiếm thời không của hắn cũng có thể vô hạn! Kiếm thời không vô hạn có nghĩa là phi kiếm vô hạn! Mà nếu hắn thật sự làm đến vô hạn, thì cảnh giới hiện tại đối với hắn mà nói, đã không còn ý nghĩa gì nữa! Đương nhiên, hắn vẫn phải đi qua quá trình này! Có nhiều chuyện, nói ra thì rất đơn giản, nhưng vẫn phải tự mình trải qua. Giống như mọi người đều biết đao chém trên người sẽ đau, nhưng nếu không chém thử thì vĩnh viễn hắn sẽ không biết được cơn đau đó là cảm giác gì! Ngoài nghiên cứu thời không chi đạo, mỗi ngày hắn còn nghiên cứu phi kiếm và rút Kiếm Định Sinh Tử của bản thân! Thời gian tiếp sau đó, Diệp Huyên lại vùi đầu khổ tu. … Hôm nay, một người đàn ông kiếm tu đã đến Tiểu Lâu. Người này chính là Lâm Phàm! Lâm Phàm vừa đến Tiểu Lâu thì Lâu chủ Tiểu Lâu đã đi ra chào đón! Lâu chủ Tiểu Lâu ôm quyền: “Các hạ!” Gã không dám đắc tội Diệp Huyên, cũng không dám đắc tội Nấm Mồ Thần Linh, Lâm Phàm khẽ gật đầu: “Giúp ta một chuyện!” Lâu chủ Tiểu Lâu nói: “Xin cứ nói!” Lâm Phàm nhìn Lâu chủ Tiểu Lâu: ‘Ta muốn biết tung tích Diệp Huyên kia!” Tung tích Diệp Huyên! Vẻ mặt Lâu chủ Tiểu Lâu thoáng chốc nặng nề: “Các hạ muốn giết hắn sao?” Lâm Phàm gật đầu. Lâu chu Tiểu Lâu có chút chần chừ! Lâm Phàm nhìn Lâu chủ Tiểu Lâu: “Không muốn?”