Thanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm.
Chương 7172
Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Mục Tôn cười nói: “Ta biết, ngươi muốn lấy ta để luyện tay! Nhưng mà, ta muốn ngươi chết!” Nói xong, ông ta mở lòng bàn tay ra, tờ giấy thần kia chậm rãi bay lên! Nhìn tờ giấy kia, Diệp Huyên nhăn mày lại: “Đây là món đồ chơi gì vậy?” Mục Tôn cười nói: “Giấy thần!” Diệp Huyên lắc đầu: “Chưa từng nghe đến!” Mục Tôn cười ha hả: “Diệp Huyên, đây là thần vật thượng cổ thật sự!” Nói xong, ông ta đột nhiên cắn nát ngón tay của mình, sau đó viết hai chữ “Diệp Huyên” thật to bằng máu lên giấy thần! Diệp Huyên! Vừa viết xong, toàn bộ cơ thể Mục Tôn lập tức rung động kịch liệt, sức mạnh to lớn đột nhiên từ trong cơ thể ông ta phun trào ra, sau đó hội tụ vào trong giấy thần! Uỳnh! Giấy thần trực tiếp bốc cháy! Diệp Huyên ở nơi xa nhíu mày, trong lòng thầm đề phòng! Món đồ chơi này có vẻ huyền bí! Đúng lúc này, không gian xung quanh hắn cũng trực tiếp bốc cháy! Ngọn lửa không tên! Diệp Huyên thầm giật mình, hắn vội vàng thúc giục huyền khí, một luồng kiếm thế mạnh mẽ từ trong cơ thể hắn cuộn trào tuôn ra! Uỳnh! Kiếm thế này vừa xuất hiện, không gian xung quanh lập tức sôi trào! Nhưng mà, ngọn lửa không tên kia vẫn tồn tại, không chịu xíu xiu ảnh hưởng nào! Nơi xa, Mục Tôn đột nhiên cười nói: “Diệp Huyên, đây là Dương Hỏa, Dương Hỏa chuyên đốt thọ nguyên! Trong thiên địa này, ngoài Chí Tôn ra, cho dù là cao thủ Cổ Thần cũng không thoát được lửa này!” Nói xong, ông ta liếc nhìn giấy thần: “Đợi giấy này cháy hết, ngươi cũng xong đời!” Sắc mặt Diệp Huyên trầm xuống, hắn phát hiện, thọ nguyên của hắn quả thật đang giảm sút với tốc độ cực nhanh! Mà hắn vẫn không hiểu rõ là vì sao! Nhắm thẳng vào thọ nguyên? Không chỉ như vậy, hắn còn phát hiện, thần hồn của hắn cũng đang tan biến với tốc độ cực nhanh! Diệp Huyên không nhịn được liếc nhìn tờ giấy thần kia, mẹ nó, món đồ chơi này tà ma thật đấy!
Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Mục Tôn cười nói: “Ta biết, ngươi muốn lấy ta để luyện tay! Nhưng mà, ta muốn ngươi chết!” Nói xong, ông ta mở lòng bàn tay ra, tờ giấy thần kia chậm rãi bay lên! Nhìn tờ giấy kia, Diệp Huyên nhăn mày lại: “Đây là món đồ chơi gì vậy?” Mục Tôn cười nói: “Giấy thần!” Diệp Huyên lắc đầu: “Chưa từng nghe đến!” Mục Tôn cười ha hả: “Diệp Huyên, đây là thần vật thượng cổ thật sự!” Nói xong, ông ta đột nhiên cắn nát ngón tay của mình, sau đó viết hai chữ “Diệp Huyên” thật to bằng máu lên giấy thần! Diệp Huyên! Vừa viết xong, toàn bộ cơ thể Mục Tôn lập tức rung động kịch liệt, sức mạnh to lớn đột nhiên từ trong cơ thể ông ta phun trào ra, sau đó hội tụ vào trong giấy thần! Uỳnh! Giấy thần trực tiếp bốc cháy! Diệp Huyên ở nơi xa nhíu mày, trong lòng thầm đề phòng! Món đồ chơi này có vẻ huyền bí! Đúng lúc này, không gian xung quanh hắn cũng trực tiếp bốc cháy! Ngọn lửa không tên! Diệp Huyên thầm giật mình, hắn vội vàng thúc giục huyền khí, một luồng kiếm thế mạnh mẽ từ trong cơ thể hắn cuộn trào tuôn ra! Uỳnh! Kiếm thế này vừa xuất hiện, không gian xung quanh lập tức sôi trào! Nhưng mà, ngọn lửa không tên kia vẫn tồn tại, không chịu xíu xiu ảnh hưởng nào! Nơi xa, Mục Tôn đột nhiên cười nói: “Diệp Huyên, đây là Dương Hỏa, Dương Hỏa chuyên đốt thọ nguyên! Trong thiên địa này, ngoài Chí Tôn ra, cho dù là cao thủ Cổ Thần cũng không thoát được lửa này!” Nói xong, ông ta liếc nhìn giấy thần: “Đợi giấy này cháy hết, ngươi cũng xong đời!” Sắc mặt Diệp Huyên trầm xuống, hắn phát hiện, thọ nguyên của hắn quả thật đang giảm sút với tốc độ cực nhanh! Mà hắn vẫn không hiểu rõ là vì sao! Nhắm thẳng vào thọ nguyên? Không chỉ như vậy, hắn còn phát hiện, thần hồn của hắn cũng đang tan biến với tốc độ cực nhanh! Diệp Huyên không nhịn được liếc nhìn tờ giấy thần kia, mẹ nó, món đồ chơi này tà ma thật đấy!
Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Mục Tôn cười nói: “Ta biết, ngươi muốn lấy ta để luyện tay! Nhưng mà, ta muốn ngươi chết!” Nói xong, ông ta mở lòng bàn tay ra, tờ giấy thần kia chậm rãi bay lên! Nhìn tờ giấy kia, Diệp Huyên nhăn mày lại: “Đây là món đồ chơi gì vậy?” Mục Tôn cười nói: “Giấy thần!” Diệp Huyên lắc đầu: “Chưa từng nghe đến!” Mục Tôn cười ha hả: “Diệp Huyên, đây là thần vật thượng cổ thật sự!” Nói xong, ông ta đột nhiên cắn nát ngón tay của mình, sau đó viết hai chữ “Diệp Huyên” thật to bằng máu lên giấy thần! Diệp Huyên! Vừa viết xong, toàn bộ cơ thể Mục Tôn lập tức rung động kịch liệt, sức mạnh to lớn đột nhiên từ trong cơ thể ông ta phun trào ra, sau đó hội tụ vào trong giấy thần! Uỳnh! Giấy thần trực tiếp bốc cháy! Diệp Huyên ở nơi xa nhíu mày, trong lòng thầm đề phòng! Món đồ chơi này có vẻ huyền bí! Đúng lúc này, không gian xung quanh hắn cũng trực tiếp bốc cháy! Ngọn lửa không tên! Diệp Huyên thầm giật mình, hắn vội vàng thúc giục huyền khí, một luồng kiếm thế mạnh mẽ từ trong cơ thể hắn cuộn trào tuôn ra! Uỳnh! Kiếm thế này vừa xuất hiện, không gian xung quanh lập tức sôi trào! Nhưng mà, ngọn lửa không tên kia vẫn tồn tại, không chịu xíu xiu ảnh hưởng nào! Nơi xa, Mục Tôn đột nhiên cười nói: “Diệp Huyên, đây là Dương Hỏa, Dương Hỏa chuyên đốt thọ nguyên! Trong thiên địa này, ngoài Chí Tôn ra, cho dù là cao thủ Cổ Thần cũng không thoát được lửa này!” Nói xong, ông ta liếc nhìn giấy thần: “Đợi giấy này cháy hết, ngươi cũng xong đời!” Sắc mặt Diệp Huyên trầm xuống, hắn phát hiện, thọ nguyên của hắn quả thật đang giảm sút với tốc độ cực nhanh! Mà hắn vẫn không hiểu rõ là vì sao! Nhắm thẳng vào thọ nguyên? Không chỉ như vậy, hắn còn phát hiện, thần hồn của hắn cũng đang tan biến với tốc độ cực nhanh! Diệp Huyên không nhịn được liếc nhìn tờ giấy thần kia, mẹ nó, món đồ chơi này tà ma thật đấy!