Thanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm.
Chương 7221
Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Một chiêu đã bại! Lúc này Diệp Huyên đã bị đánh đến rồi! Vô địch đã nói đâu rồi? Vô địch đâu? Sự tự tin vô địch vừa nãy lúc này đã lập tức tan thành mây khói! Tiểu An đi đến trước mặt Diệp Huyên, nàng kéo Diệp Huyên dậy, Diệp Huyên nhìn Tiểu An: “Vừa nãy đà dùng bao nhiêu sức lực?” Tiểu An ngẫm nghĩ, sau đó nói: “Ba phần!” Ba phần! Diệp Huyên lại nằm thẳng xuống: “Đừng kéo ta dậy, ta nằm một lát!” Tiểu An: “…” Ba phần! Diệp Huyên cười khổ không thôi! Tiểu An này chỉ dùng ba phần mà suýt nữa đã khiến bản thân hắn chết rồi, nếu dùng nhiều hơn vài phần thì bản thân còn có hội sống không? Huống hồ, lúc này Tiểu An còn không phải ở thời kỳ đỉnh cao! Kiếm vực vô địch đã nói đâu rồi? Diệp Huyên cười khổ lắc đầu. Tiểu An ngồi xuống bên cạnh Diệp Huyên, nhẹ giọng nói: “Kiếm kỹ của muội rất mạnh!” Diệp Huyên quay đầu nhìn Tiểu An, Tiểu An nhìn Diệp Huyên: “Rất mạnh!” Nói rất nghiêm túc! Diệp Huyên cười khổ: “Nhưng ngay cả ba phần sức lực của muội ta cũng không đỡ được!” Tiểu An nhẹ giọng nói: “Muội tu luyện ít nhất là trăm vạn năm!” Trăm vạn năm! Diệp Huyên im lặng. Tiểu An lại nói tiếp: “Sở dĩ huynh cảm thấy khó tin, đó là vì huynh chưa thật sự nhìn thấy thực lực của muội!” Diệp Huyên cười khổ: “Quả thật!” Theo hắn thấy, thực lực hiện tại của hắn có lẽ là kiểu ngoài tam kiếm, thì đối mặt với ai cũng quá yếu! Mà chuyện tàn khốc nói cho hắn biết, hắn còn kém rất xa! Tiểu An nhìn Diệp Huyên: “Mấy môn kiếm kỹ này của huynh, tiềm lực vô hạn, tu luyện thật tốt, bởi vì hiện tại huynh vẫn chưa thể phát huy ra hết uy lực thật sự của nó!” Nói xong, nàng đứng dậy đi về phía xa. Diệp Huyên ở tại chỗ trầm mặc một lúc, cũng đứng dậy rời đi! Đương nhiên hắn sẽ không thật sự bị đánh ngã! Mà trái lại, hắn còn cảm thấy chút phấn khích! Bởi vì thất bại, thì có thể phát hiện ra bản thân chưa đủ!
Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Một chiêu đã bại! Lúc này Diệp Huyên đã bị đánh đến rồi! Vô địch đã nói đâu rồi? Vô địch đâu? Sự tự tin vô địch vừa nãy lúc này đã lập tức tan thành mây khói! Tiểu An đi đến trước mặt Diệp Huyên, nàng kéo Diệp Huyên dậy, Diệp Huyên nhìn Tiểu An: “Vừa nãy đà dùng bao nhiêu sức lực?” Tiểu An ngẫm nghĩ, sau đó nói: “Ba phần!” Ba phần! Diệp Huyên lại nằm thẳng xuống: “Đừng kéo ta dậy, ta nằm một lát!” Tiểu An: “…” Ba phần! Diệp Huyên cười khổ không thôi! Tiểu An này chỉ dùng ba phần mà suýt nữa đã khiến bản thân hắn chết rồi, nếu dùng nhiều hơn vài phần thì bản thân còn có hội sống không? Huống hồ, lúc này Tiểu An còn không phải ở thời kỳ đỉnh cao! Kiếm vực vô địch đã nói đâu rồi? Diệp Huyên cười khổ lắc đầu. Tiểu An ngồi xuống bên cạnh Diệp Huyên, nhẹ giọng nói: “Kiếm kỹ của muội rất mạnh!” Diệp Huyên quay đầu nhìn Tiểu An, Tiểu An nhìn Diệp Huyên: “Rất mạnh!” Nói rất nghiêm túc! Diệp Huyên cười khổ: “Nhưng ngay cả ba phần sức lực của muội ta cũng không đỡ được!” Tiểu An nhẹ giọng nói: “Muội tu luyện ít nhất là trăm vạn năm!” Trăm vạn năm! Diệp Huyên im lặng. Tiểu An lại nói tiếp: “Sở dĩ huynh cảm thấy khó tin, đó là vì huynh chưa thật sự nhìn thấy thực lực của muội!” Diệp Huyên cười khổ: “Quả thật!” Theo hắn thấy, thực lực hiện tại của hắn có lẽ là kiểu ngoài tam kiếm, thì đối mặt với ai cũng quá yếu! Mà chuyện tàn khốc nói cho hắn biết, hắn còn kém rất xa! Tiểu An nhìn Diệp Huyên: “Mấy môn kiếm kỹ này của huynh, tiềm lực vô hạn, tu luyện thật tốt, bởi vì hiện tại huynh vẫn chưa thể phát huy ra hết uy lực thật sự của nó!” Nói xong, nàng đứng dậy đi về phía xa. Diệp Huyên ở tại chỗ trầm mặc một lúc, cũng đứng dậy rời đi! Đương nhiên hắn sẽ không thật sự bị đánh ngã! Mà trái lại, hắn còn cảm thấy chút phấn khích! Bởi vì thất bại, thì có thể phát hiện ra bản thân chưa đủ!
Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Một chiêu đã bại! Lúc này Diệp Huyên đã bị đánh đến rồi! Vô địch đã nói đâu rồi? Vô địch đâu? Sự tự tin vô địch vừa nãy lúc này đã lập tức tan thành mây khói! Tiểu An đi đến trước mặt Diệp Huyên, nàng kéo Diệp Huyên dậy, Diệp Huyên nhìn Tiểu An: “Vừa nãy đà dùng bao nhiêu sức lực?” Tiểu An ngẫm nghĩ, sau đó nói: “Ba phần!” Ba phần! Diệp Huyên lại nằm thẳng xuống: “Đừng kéo ta dậy, ta nằm một lát!” Tiểu An: “…” Ba phần! Diệp Huyên cười khổ không thôi! Tiểu An này chỉ dùng ba phần mà suýt nữa đã khiến bản thân hắn chết rồi, nếu dùng nhiều hơn vài phần thì bản thân còn có hội sống không? Huống hồ, lúc này Tiểu An còn không phải ở thời kỳ đỉnh cao! Kiếm vực vô địch đã nói đâu rồi? Diệp Huyên cười khổ lắc đầu. Tiểu An ngồi xuống bên cạnh Diệp Huyên, nhẹ giọng nói: “Kiếm kỹ của muội rất mạnh!” Diệp Huyên quay đầu nhìn Tiểu An, Tiểu An nhìn Diệp Huyên: “Rất mạnh!” Nói rất nghiêm túc! Diệp Huyên cười khổ: “Nhưng ngay cả ba phần sức lực của muội ta cũng không đỡ được!” Tiểu An nhẹ giọng nói: “Muội tu luyện ít nhất là trăm vạn năm!” Trăm vạn năm! Diệp Huyên im lặng. Tiểu An lại nói tiếp: “Sở dĩ huynh cảm thấy khó tin, đó là vì huynh chưa thật sự nhìn thấy thực lực của muội!” Diệp Huyên cười khổ: “Quả thật!” Theo hắn thấy, thực lực hiện tại của hắn có lẽ là kiểu ngoài tam kiếm, thì đối mặt với ai cũng quá yếu! Mà chuyện tàn khốc nói cho hắn biết, hắn còn kém rất xa! Tiểu An nhìn Diệp Huyên: “Mấy môn kiếm kỹ này của huynh, tiềm lực vô hạn, tu luyện thật tốt, bởi vì hiện tại huynh vẫn chưa thể phát huy ra hết uy lực thật sự của nó!” Nói xong, nàng đứng dậy đi về phía xa. Diệp Huyên ở tại chỗ trầm mặc một lúc, cũng đứng dậy rời đi! Đương nhiên hắn sẽ không thật sự bị đánh ngã! Mà trái lại, hắn còn cảm thấy chút phấn khích! Bởi vì thất bại, thì có thể phát hiện ra bản thân chưa đủ!