Thanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm.
Chương 7250
Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Tĩnh Tri ở đằng xa cười nói: “Kiếm Vực vừa rồi của ngươi rất thú vị”. Diệp Huyên hít sâu một hơi, hắn ngưng tụ phía sau rồi nhìn Tĩnh Tri nhếch môi nói: “Chẳng phải đã nói dùng kiếm sao?” Tĩnh Tri nói: “Ngươi đang ở cảnh giới nào? Ta ở cảnh giới nào? Cách biệt một trời một vực! Nhưng ngươi lại dám chủ động bảo ta xuất kiếm, trong đó chắc có bẫy gì đó. Mặc dù ta không biết có bẫy gì nhưng ta biết ngươi chắc chắn có cách đỡ được một kiếm của ta, nên ta không dùng kiếm”. Diệp Huyên cười nói: “Sơ ý quá”. Tĩnh Tri bật cười: “Nhưng ta lại hơi thắc mắc, tại sao ngươi nghĩ mình có thể đỡ được một kiếm của ta”, Diệp Huyên lắc đầu cười: “Vì ta là kiếm tu, ta chỉ đơn giản muốn mở mang kiến thức với kiếm tu mạnh, không có ý gì khác”. Tĩnh Tri nhìn Diệp Huyên: “Thật sao?” Diệp Huyên gật đầu: “Thật!” Tĩnh Tri chớp mắt: “Vậy nếu ngươi đỡ được một kiếm của ta, ta sẽ để ngươi mở mang kiến thức với kiếm tu mạnh. Yên tâm đi, ta đảm bảo với ngươi lần này ta dùng kiếm”. Diệp Huyên cười nói: “Như thế này nhé, cô đỡ một kiếm của ta trước, sau đó ta sẽ đỡ một kiếm của cô, thế nào?” Tĩnh Tri khẽ cười không nói gì. Diệp Huyên bật cười: “Không phải cô sợ một kiếm của ta đấy chứ?” Tĩnh Tri cười ẩn ý: “Ngươi đang dùng chiêu khích tướng”. Diệp Huyên nói: “Ta còn một chiêu kiếm kỹ rất mạnh, ta nghĩ chắc có thể uy hiếp được cô, nhưng ta không dám đảm bảo”. Tả Tướng ở một bên bỗng nói: “Thánh Chủ, kiếm kỹ của người này quả thật có chút tà môn”. Kiếm kỹ mạnh! Tĩnh Tri khẽ cười: “Ngươi nói như thế thì ta lại càng có hứng thú. Nào, ta đỡ một kiếm của ngươi, mong kiếm kỹ mạnh của ngươi không làm ta thất vọng”. Diệp Huyên lau vết máu trên khóe môi: “Trị vết thương trước, cô không ngại chứ?” Tĩnh Tri nói: “Không ngại”. Diệp Huyên gật đầu, hắn khoanh chân ngồi xuống bắt đầu chữa trị. Tĩnh Tri nhìn Tiểu An nói: “An Võ Quân, không ngờ ngươi lại quen với một người thú vị như thế, đúng là thú vị”. Tiểu An nhắm hai mắt lại không nói gì. Tĩnh Tri cũng không tự làm mình lúng túng nữa, nàng ấy lại nhìn sang Phồn Đóa – pháp tắc Tối Cao: “Ngươi muốn nhúng tay vào chuyện này thật sao?” Phồn Đóa không nói gì. Tĩnh Tri lại nói: “Chuyện mà hắn nhúng tay là việc của Thần Cổ giới, ngươi có biết Thần Cổ giới không? Đó là một nơi có văn minh võ thuật cao hơn vũ trụ này, ngươi và hắn nhúng tay vào chuyện này e là sẽ không có kết quả tốt đẹp”. Phồn Đóa hỏi ngược lại: “Vậy ngươi biết về hắn không?” Tĩnh Tri nhìn Diệp Huyên: “Hắn?” Phồn Đóa cười nói: “Phải”. Tĩnh Tri nói: “Ngươi không biết gì về Cổ Thần giới”. Phồn Đóa nói: “Ngươi không biết gì về cô gái đó”. Tĩnh Tri híp mắt: “Cô gái đó?”
Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Tĩnh Tri ở đằng xa cười nói: “Kiếm Vực vừa rồi của ngươi rất thú vị”. Diệp Huyên hít sâu một hơi, hắn ngưng tụ phía sau rồi nhìn Tĩnh Tri nhếch môi nói: “Chẳng phải đã nói dùng kiếm sao?” Tĩnh Tri nói: “Ngươi đang ở cảnh giới nào? Ta ở cảnh giới nào? Cách biệt một trời một vực! Nhưng ngươi lại dám chủ động bảo ta xuất kiếm, trong đó chắc có bẫy gì đó. Mặc dù ta không biết có bẫy gì nhưng ta biết ngươi chắc chắn có cách đỡ được một kiếm của ta, nên ta không dùng kiếm”. Diệp Huyên cười nói: “Sơ ý quá”. Tĩnh Tri bật cười: “Nhưng ta lại hơi thắc mắc, tại sao ngươi nghĩ mình có thể đỡ được một kiếm của ta”, Diệp Huyên lắc đầu cười: “Vì ta là kiếm tu, ta chỉ đơn giản muốn mở mang kiến thức với kiếm tu mạnh, không có ý gì khác”. Tĩnh Tri nhìn Diệp Huyên: “Thật sao?” Diệp Huyên gật đầu: “Thật!” Tĩnh Tri chớp mắt: “Vậy nếu ngươi đỡ được một kiếm của ta, ta sẽ để ngươi mở mang kiến thức với kiếm tu mạnh. Yên tâm đi, ta đảm bảo với ngươi lần này ta dùng kiếm”. Diệp Huyên cười nói: “Như thế này nhé, cô đỡ một kiếm của ta trước, sau đó ta sẽ đỡ một kiếm của cô, thế nào?” Tĩnh Tri khẽ cười không nói gì. Diệp Huyên bật cười: “Không phải cô sợ một kiếm của ta đấy chứ?” Tĩnh Tri cười ẩn ý: “Ngươi đang dùng chiêu khích tướng”. Diệp Huyên nói: “Ta còn một chiêu kiếm kỹ rất mạnh, ta nghĩ chắc có thể uy hiếp được cô, nhưng ta không dám đảm bảo”. Tả Tướng ở một bên bỗng nói: “Thánh Chủ, kiếm kỹ của người này quả thật có chút tà môn”. Kiếm kỹ mạnh! Tĩnh Tri khẽ cười: “Ngươi nói như thế thì ta lại càng có hứng thú. Nào, ta đỡ một kiếm của ngươi, mong kiếm kỹ mạnh của ngươi không làm ta thất vọng”. Diệp Huyên lau vết máu trên khóe môi: “Trị vết thương trước, cô không ngại chứ?” Tĩnh Tri nói: “Không ngại”. Diệp Huyên gật đầu, hắn khoanh chân ngồi xuống bắt đầu chữa trị. Tĩnh Tri nhìn Tiểu An nói: “An Võ Quân, không ngờ ngươi lại quen với một người thú vị như thế, đúng là thú vị”. Tiểu An nhắm hai mắt lại không nói gì. Tĩnh Tri cũng không tự làm mình lúng túng nữa, nàng ấy lại nhìn sang Phồn Đóa – pháp tắc Tối Cao: “Ngươi muốn nhúng tay vào chuyện này thật sao?” Phồn Đóa không nói gì. Tĩnh Tri lại nói: “Chuyện mà hắn nhúng tay là việc của Thần Cổ giới, ngươi có biết Thần Cổ giới không? Đó là một nơi có văn minh võ thuật cao hơn vũ trụ này, ngươi và hắn nhúng tay vào chuyện này e là sẽ không có kết quả tốt đẹp”. Phồn Đóa hỏi ngược lại: “Vậy ngươi biết về hắn không?” Tĩnh Tri nhìn Diệp Huyên: “Hắn?” Phồn Đóa cười nói: “Phải”. Tĩnh Tri nói: “Ngươi không biết gì về Cổ Thần giới”. Phồn Đóa nói: “Ngươi không biết gì về cô gái đó”. Tĩnh Tri híp mắt: “Cô gái đó?”
Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Tĩnh Tri ở đằng xa cười nói: “Kiếm Vực vừa rồi của ngươi rất thú vị”. Diệp Huyên hít sâu một hơi, hắn ngưng tụ phía sau rồi nhìn Tĩnh Tri nhếch môi nói: “Chẳng phải đã nói dùng kiếm sao?” Tĩnh Tri nói: “Ngươi đang ở cảnh giới nào? Ta ở cảnh giới nào? Cách biệt một trời một vực! Nhưng ngươi lại dám chủ động bảo ta xuất kiếm, trong đó chắc có bẫy gì đó. Mặc dù ta không biết có bẫy gì nhưng ta biết ngươi chắc chắn có cách đỡ được một kiếm của ta, nên ta không dùng kiếm”. Diệp Huyên cười nói: “Sơ ý quá”. Tĩnh Tri bật cười: “Nhưng ta lại hơi thắc mắc, tại sao ngươi nghĩ mình có thể đỡ được một kiếm của ta”, Diệp Huyên lắc đầu cười: “Vì ta là kiếm tu, ta chỉ đơn giản muốn mở mang kiến thức với kiếm tu mạnh, không có ý gì khác”. Tĩnh Tri nhìn Diệp Huyên: “Thật sao?” Diệp Huyên gật đầu: “Thật!” Tĩnh Tri chớp mắt: “Vậy nếu ngươi đỡ được một kiếm của ta, ta sẽ để ngươi mở mang kiến thức với kiếm tu mạnh. Yên tâm đi, ta đảm bảo với ngươi lần này ta dùng kiếm”. Diệp Huyên cười nói: “Như thế này nhé, cô đỡ một kiếm của ta trước, sau đó ta sẽ đỡ một kiếm của cô, thế nào?” Tĩnh Tri khẽ cười không nói gì. Diệp Huyên bật cười: “Không phải cô sợ một kiếm của ta đấy chứ?” Tĩnh Tri cười ẩn ý: “Ngươi đang dùng chiêu khích tướng”. Diệp Huyên nói: “Ta còn một chiêu kiếm kỹ rất mạnh, ta nghĩ chắc có thể uy hiếp được cô, nhưng ta không dám đảm bảo”. Tả Tướng ở một bên bỗng nói: “Thánh Chủ, kiếm kỹ của người này quả thật có chút tà môn”. Kiếm kỹ mạnh! Tĩnh Tri khẽ cười: “Ngươi nói như thế thì ta lại càng có hứng thú. Nào, ta đỡ một kiếm của ngươi, mong kiếm kỹ mạnh của ngươi không làm ta thất vọng”. Diệp Huyên lau vết máu trên khóe môi: “Trị vết thương trước, cô không ngại chứ?” Tĩnh Tri nói: “Không ngại”. Diệp Huyên gật đầu, hắn khoanh chân ngồi xuống bắt đầu chữa trị. Tĩnh Tri nhìn Tiểu An nói: “An Võ Quân, không ngờ ngươi lại quen với một người thú vị như thế, đúng là thú vị”. Tiểu An nhắm hai mắt lại không nói gì. Tĩnh Tri cũng không tự làm mình lúng túng nữa, nàng ấy lại nhìn sang Phồn Đóa – pháp tắc Tối Cao: “Ngươi muốn nhúng tay vào chuyện này thật sao?” Phồn Đóa không nói gì. Tĩnh Tri lại nói: “Chuyện mà hắn nhúng tay là việc của Thần Cổ giới, ngươi có biết Thần Cổ giới không? Đó là một nơi có văn minh võ thuật cao hơn vũ trụ này, ngươi và hắn nhúng tay vào chuyện này e là sẽ không có kết quả tốt đẹp”. Phồn Đóa hỏi ngược lại: “Vậy ngươi biết về hắn không?” Tĩnh Tri nhìn Diệp Huyên: “Hắn?” Phồn Đóa cười nói: “Phải”. Tĩnh Tri nói: “Ngươi không biết gì về Cổ Thần giới”. Phồn Đóa nói: “Ngươi không biết gì về cô gái đó”. Tĩnh Tri híp mắt: “Cô gái đó?”