Tác giả:

Thanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm.

Chương 7339

Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Phía xa, nhóc màu trắng quay đầu nhìn về phía người đàn ông áo xanh, trong mắt tràn ngập sự nghi hoặc.  Tại sao lại muốn đến đây?  Mặc dù là đám người Đạo Tinh Tử tìm người đàn ông áo xanh, nhưng y mới là người chủ động đi đến!  Người đàn ông áo xanh lạnh nhạt nói: "Nhìn là biết thằng nghịch tử kia lại gây họa! Sau này nếu nó không cho ta một lời giải thích hợp lý, ta đánh què chân nó!"  Nhóc màu trắng: "..."  Phía xa xa, Đạo Tinh Tử quay đầu nhìn về phía Cổ Mệnh và Thái Nhất Sinh Thủy: "Ra tay đi! Trận pháp này tiêu hao rất nhiều, chúng ta không kiên trì được lâu đâu!"  Thái Nhất Sinh Thủy quay đầu nhìn Cổ Mệnh, cười nói: "Cổ Mệnh huynh, ta đánh hay ngươi đánh?"  Cổ Mệnh liếc mắt nhìn người đàn ông áo xanh kia, khẽ mỉm cười: "Ta sao cũng được!"  ...Nghe thấy lời của hai người Cổ Mệnh, Đạo Tinh Tử khẽ nhíu mày lại: "Đừng xem thường người này!"  Trực giác nói cho lão biết, người đàn ông áo xanh ở mảnh thời không khác trước mắt này không hề đơn giản.  Lúc này đây, trong lòng lão có chút bất an.  Nghe Đạo Tinh Tử nói thế, Thái Nhất Sinh Thủy và Cổ Mệnh cùng nhìn người đàn ông áo xanh ở phía xa kia, bấy giờ, nụ cười trên mặt hai người đã tắt.  Nhìn không thấu!  Cho dù là Cổ Mệnh hay là Thái Nhất Sinh Thủy, lúc này đây cả hai bọn họ đều không nhìn thấu được người đàn ông áo xanh này!  Đúng lúc này, một giọng nói chợt vang lên từ một bên: "Cha?"  Nghe vậy, mọi người đều quay đầu nhìn lại cách đó không xa có ba người đang chậm rãi đi đến!  Chính là Diệp Huyên, Tĩnh Tri và Tiểu An!  Khi thấy cha, hắn có chút dở khóc dở cười!  Mẹ kiếp!  Tinh Mệnh Môn này đúng là đỉnh, vậy mà tìm ra cha hắn được cơ đấy!  Khâm phục!  Người đàn ông áo xanh đánh giá Diệp Huyên một chút rồi lắc đầu: "Sao vẫn kém thế..."  Vẻ mặt Diệp Huyên cứng đờ.  Người đàn ông áo xanh lại nhìn sang Tĩnh Tri và Tiểu An, y khẽ mỉm cười: "Nương tử của con hết đấy à?"  Vẻ mặt của Tĩnh Tri và Tiểu An lập tức trở nên mất tự nhiên.  Diệp Huyên đang định nói thì Tĩnh Tri đã cướp lời: "Các hạ hiểu lầm rồi! Ta không phải!"  Lúc này nàng ấy thấy hơi bực!  Xem ra ông cha này cũng không đứng đắn gì!  Người đàn ông áo xanh lại nhìn sang Tiểu An: "Vậy là ngươi rồi!"  Tiểu An đang định nói chuyện thì người đàn ông áo xanh đột nhiên cười nói: "Đã là người Dương gia thì đằng nào cũng phải có chút lễ chứ nhỉ!"  Nói rồi, y xòe tay ra, một tia kiếm quang bỗng bay ra, một khắc sau, kiếm quang đã chui vào giữa hàng mày của Tiểu An!  Ầm!  

Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Phía xa, nhóc màu trắng quay đầu nhìn về phía người đàn ông áo xanh, trong mắt tràn ngập sự nghi hoặc.  Tại sao lại muốn đến đây?  Mặc dù là đám người Đạo Tinh Tử tìm người đàn ông áo xanh, nhưng y mới là người chủ động đi đến!  Người đàn ông áo xanh lạnh nhạt nói: "Nhìn là biết thằng nghịch tử kia lại gây họa! Sau này nếu nó không cho ta một lời giải thích hợp lý, ta đánh què chân nó!"  Nhóc màu trắng: "..."  Phía xa xa, Đạo Tinh Tử quay đầu nhìn về phía Cổ Mệnh và Thái Nhất Sinh Thủy: "Ra tay đi! Trận pháp này tiêu hao rất nhiều, chúng ta không kiên trì được lâu đâu!"  Thái Nhất Sinh Thủy quay đầu nhìn Cổ Mệnh, cười nói: "Cổ Mệnh huynh, ta đánh hay ngươi đánh?"  Cổ Mệnh liếc mắt nhìn người đàn ông áo xanh kia, khẽ mỉm cười: "Ta sao cũng được!"  ...Nghe thấy lời của hai người Cổ Mệnh, Đạo Tinh Tử khẽ nhíu mày lại: "Đừng xem thường người này!"  Trực giác nói cho lão biết, người đàn ông áo xanh ở mảnh thời không khác trước mắt này không hề đơn giản.  Lúc này đây, trong lòng lão có chút bất an.  Nghe Đạo Tinh Tử nói thế, Thái Nhất Sinh Thủy và Cổ Mệnh cùng nhìn người đàn ông áo xanh ở phía xa kia, bấy giờ, nụ cười trên mặt hai người đã tắt.  Nhìn không thấu!  Cho dù là Cổ Mệnh hay là Thái Nhất Sinh Thủy, lúc này đây cả hai bọn họ đều không nhìn thấu được người đàn ông áo xanh này!  Đúng lúc này, một giọng nói chợt vang lên từ một bên: "Cha?"  Nghe vậy, mọi người đều quay đầu nhìn lại cách đó không xa có ba người đang chậm rãi đi đến!  Chính là Diệp Huyên, Tĩnh Tri và Tiểu An!  Khi thấy cha, hắn có chút dở khóc dở cười!  Mẹ kiếp!  Tinh Mệnh Môn này đúng là đỉnh, vậy mà tìm ra cha hắn được cơ đấy!  Khâm phục!  Người đàn ông áo xanh đánh giá Diệp Huyên một chút rồi lắc đầu: "Sao vẫn kém thế..."  Vẻ mặt Diệp Huyên cứng đờ.  Người đàn ông áo xanh lại nhìn sang Tĩnh Tri và Tiểu An, y khẽ mỉm cười: "Nương tử của con hết đấy à?"  Vẻ mặt của Tĩnh Tri và Tiểu An lập tức trở nên mất tự nhiên.  Diệp Huyên đang định nói thì Tĩnh Tri đã cướp lời: "Các hạ hiểu lầm rồi! Ta không phải!"  Lúc này nàng ấy thấy hơi bực!  Xem ra ông cha này cũng không đứng đắn gì!  Người đàn ông áo xanh lại nhìn sang Tiểu An: "Vậy là ngươi rồi!"  Tiểu An đang định nói chuyện thì người đàn ông áo xanh đột nhiên cười nói: "Đã là người Dương gia thì đằng nào cũng phải có chút lễ chứ nhỉ!"  Nói rồi, y xòe tay ra, một tia kiếm quang bỗng bay ra, một khắc sau, kiếm quang đã chui vào giữa hàng mày của Tiểu An!  Ầm!  

Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Phía xa, nhóc màu trắng quay đầu nhìn về phía người đàn ông áo xanh, trong mắt tràn ngập sự nghi hoặc.  Tại sao lại muốn đến đây?  Mặc dù là đám người Đạo Tinh Tử tìm người đàn ông áo xanh, nhưng y mới là người chủ động đi đến!  Người đàn ông áo xanh lạnh nhạt nói: "Nhìn là biết thằng nghịch tử kia lại gây họa! Sau này nếu nó không cho ta một lời giải thích hợp lý, ta đánh què chân nó!"  Nhóc màu trắng: "..."  Phía xa xa, Đạo Tinh Tử quay đầu nhìn về phía Cổ Mệnh và Thái Nhất Sinh Thủy: "Ra tay đi! Trận pháp này tiêu hao rất nhiều, chúng ta không kiên trì được lâu đâu!"  Thái Nhất Sinh Thủy quay đầu nhìn Cổ Mệnh, cười nói: "Cổ Mệnh huynh, ta đánh hay ngươi đánh?"  Cổ Mệnh liếc mắt nhìn người đàn ông áo xanh kia, khẽ mỉm cười: "Ta sao cũng được!"  ...Nghe thấy lời của hai người Cổ Mệnh, Đạo Tinh Tử khẽ nhíu mày lại: "Đừng xem thường người này!"  Trực giác nói cho lão biết, người đàn ông áo xanh ở mảnh thời không khác trước mắt này không hề đơn giản.  Lúc này đây, trong lòng lão có chút bất an.  Nghe Đạo Tinh Tử nói thế, Thái Nhất Sinh Thủy và Cổ Mệnh cùng nhìn người đàn ông áo xanh ở phía xa kia, bấy giờ, nụ cười trên mặt hai người đã tắt.  Nhìn không thấu!  Cho dù là Cổ Mệnh hay là Thái Nhất Sinh Thủy, lúc này đây cả hai bọn họ đều không nhìn thấu được người đàn ông áo xanh này!  Đúng lúc này, một giọng nói chợt vang lên từ một bên: "Cha?"  Nghe vậy, mọi người đều quay đầu nhìn lại cách đó không xa có ba người đang chậm rãi đi đến!  Chính là Diệp Huyên, Tĩnh Tri và Tiểu An!  Khi thấy cha, hắn có chút dở khóc dở cười!  Mẹ kiếp!  Tinh Mệnh Môn này đúng là đỉnh, vậy mà tìm ra cha hắn được cơ đấy!  Khâm phục!  Người đàn ông áo xanh đánh giá Diệp Huyên một chút rồi lắc đầu: "Sao vẫn kém thế..."  Vẻ mặt Diệp Huyên cứng đờ.  Người đàn ông áo xanh lại nhìn sang Tĩnh Tri và Tiểu An, y khẽ mỉm cười: "Nương tử của con hết đấy à?"  Vẻ mặt của Tĩnh Tri và Tiểu An lập tức trở nên mất tự nhiên.  Diệp Huyên đang định nói thì Tĩnh Tri đã cướp lời: "Các hạ hiểu lầm rồi! Ta không phải!"  Lúc này nàng ấy thấy hơi bực!  Xem ra ông cha này cũng không đứng đắn gì!  Người đàn ông áo xanh lại nhìn sang Tiểu An: "Vậy là ngươi rồi!"  Tiểu An đang định nói chuyện thì người đàn ông áo xanh đột nhiên cười nói: "Đã là người Dương gia thì đằng nào cũng phải có chút lễ chứ nhỉ!"  Nói rồi, y xòe tay ra, một tia kiếm quang bỗng bay ra, một khắc sau, kiếm quang đã chui vào giữa hàng mày của Tiểu An!  Ầm!  

Chương 7339