Tác giả:

Thanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm.

Chương 7349

Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Ông lão trợn tròn hai mắt, trong mắt ngập tràn vẻ khó tin: "Làm sao có khả năng... Ngươi chỉ là một nhân loại đê tiện trong chuồng nuôi mà thôi, sao ngươi có thể giết được ta..."  Cô gái váy trắng đi tới trước ao cá, trong ao không nuôi cá mà là một vùng tinh vực vô tận.  Giám sát!  Ông lão đang giám sát vùng vũ trụ hiện hữu này!  Cô gái váy trắng quay đầu nhìn về phía ông lão vẫn chưa tắt thở kia: "Các ngươi đang nuôi nhốt sinh linh của vùng vũ trụ hiện hữu này!"  Ông lão trợn tròn hai mắt, như đã thất thần: "Ngươi chỉ là loài đê tiện được chúng ta nuôi thành, ngươi không thể giết được ta... Tuyệt đối không thể..."  Cô gái váy trắng không nói gì, nàng nhìn xuống ao cá kia, trong đó hiện lên một người.  Diệp Huyên!  Nhìn thấy Diệp Huyên, cô gái váy trắng hơi cong môi lên, nụ cười này khiến thiên địa phải thất sắc.  Mà lúc này, ông lão kia đang định nói gì đó tiếp thì đột nhiên, một thanh kiếm đã cắm thẳng vào miệng lão.  Phía xa xa, cô gái váy trắng nhìn ao cá: "Đừng quấy rầy ta ngắm ca ca!"  Ông lão: "..."Cô gái váy trắng ngắm nhìn một hồi lâu mới nâng mắt, nhìn vào gương mặt tràn ngập khó tin của ông lão gần đó.  Nàng ấy vươn tay, làm động tác ấn xuống.  Uỳnh!  Chớp mắt một cái, không gian quanh ông lão đã trở nên vặn vẹo mờ nhạt. Hình ảnh ông lão cũng dần trở thành một bóng dáng khổng lồ, tuy không khác mấy so với con người nhưng vóc dáng lại to hơn ít nhất ba lần, toàn thân còn tỏa ra ánh sáng trắng di động, thoạt nhìn tựa như một người đắm mình trong ánh sáng.  Đây chính là bản thể của lão ta!  Cô gái váy trắng: “Thứ gì mà xấu ma chê quỷ hờn”.  Ông lão gầm lên: “Nhân loại đê tiện! Chúng bây do Thần Nhân tộc ta tạo ra, sao lại dám...”  Cô gái váy trắng vung tay.  Một tia kiếm quang thẳng tắp đâm xuyên qua giữa trán ông lão.  Uỳnh!  Tầng ánh sáng lập tức vỡ nát, chỉ còn để lại linh hồn mờ nhạt của ông lão.  Sắc mặt lão ta cứng đờ, trong mắt tràn đầy kinh hoàng: “Vì sao... ngươi có thể khiến ta bị thương...”  Cô gái váy trắng: “Nhân loại do các ngươi tạo ra?"  

Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Ông lão trợn tròn hai mắt, trong mắt ngập tràn vẻ khó tin: "Làm sao có khả năng... Ngươi chỉ là một nhân loại đê tiện trong chuồng nuôi mà thôi, sao ngươi có thể giết được ta..."  Cô gái váy trắng đi tới trước ao cá, trong ao không nuôi cá mà là một vùng tinh vực vô tận.  Giám sát!  Ông lão đang giám sát vùng vũ trụ hiện hữu này!  Cô gái váy trắng quay đầu nhìn về phía ông lão vẫn chưa tắt thở kia: "Các ngươi đang nuôi nhốt sinh linh của vùng vũ trụ hiện hữu này!"  Ông lão trợn tròn hai mắt, như đã thất thần: "Ngươi chỉ là loài đê tiện được chúng ta nuôi thành, ngươi không thể giết được ta... Tuyệt đối không thể..."  Cô gái váy trắng không nói gì, nàng nhìn xuống ao cá kia, trong đó hiện lên một người.  Diệp Huyên!  Nhìn thấy Diệp Huyên, cô gái váy trắng hơi cong môi lên, nụ cười này khiến thiên địa phải thất sắc.  Mà lúc này, ông lão kia đang định nói gì đó tiếp thì đột nhiên, một thanh kiếm đã cắm thẳng vào miệng lão.  Phía xa xa, cô gái váy trắng nhìn ao cá: "Đừng quấy rầy ta ngắm ca ca!"  Ông lão: "..."Cô gái váy trắng ngắm nhìn một hồi lâu mới nâng mắt, nhìn vào gương mặt tràn ngập khó tin của ông lão gần đó.  Nàng ấy vươn tay, làm động tác ấn xuống.  Uỳnh!  Chớp mắt một cái, không gian quanh ông lão đã trở nên vặn vẹo mờ nhạt. Hình ảnh ông lão cũng dần trở thành một bóng dáng khổng lồ, tuy không khác mấy so với con người nhưng vóc dáng lại to hơn ít nhất ba lần, toàn thân còn tỏa ra ánh sáng trắng di động, thoạt nhìn tựa như một người đắm mình trong ánh sáng.  Đây chính là bản thể của lão ta!  Cô gái váy trắng: “Thứ gì mà xấu ma chê quỷ hờn”.  Ông lão gầm lên: “Nhân loại đê tiện! Chúng bây do Thần Nhân tộc ta tạo ra, sao lại dám...”  Cô gái váy trắng vung tay.  Một tia kiếm quang thẳng tắp đâm xuyên qua giữa trán ông lão.  Uỳnh!  Tầng ánh sáng lập tức vỡ nát, chỉ còn để lại linh hồn mờ nhạt của ông lão.  Sắc mặt lão ta cứng đờ, trong mắt tràn đầy kinh hoàng: “Vì sao... ngươi có thể khiến ta bị thương...”  Cô gái váy trắng: “Nhân loại do các ngươi tạo ra?"  

Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Ông lão trợn tròn hai mắt, trong mắt ngập tràn vẻ khó tin: "Làm sao có khả năng... Ngươi chỉ là một nhân loại đê tiện trong chuồng nuôi mà thôi, sao ngươi có thể giết được ta..."  Cô gái váy trắng đi tới trước ao cá, trong ao không nuôi cá mà là một vùng tinh vực vô tận.  Giám sát!  Ông lão đang giám sát vùng vũ trụ hiện hữu này!  Cô gái váy trắng quay đầu nhìn về phía ông lão vẫn chưa tắt thở kia: "Các ngươi đang nuôi nhốt sinh linh của vùng vũ trụ hiện hữu này!"  Ông lão trợn tròn hai mắt, như đã thất thần: "Ngươi chỉ là loài đê tiện được chúng ta nuôi thành, ngươi không thể giết được ta... Tuyệt đối không thể..."  Cô gái váy trắng không nói gì, nàng nhìn xuống ao cá kia, trong đó hiện lên một người.  Diệp Huyên!  Nhìn thấy Diệp Huyên, cô gái váy trắng hơi cong môi lên, nụ cười này khiến thiên địa phải thất sắc.  Mà lúc này, ông lão kia đang định nói gì đó tiếp thì đột nhiên, một thanh kiếm đã cắm thẳng vào miệng lão.  Phía xa xa, cô gái váy trắng nhìn ao cá: "Đừng quấy rầy ta ngắm ca ca!"  Ông lão: "..."Cô gái váy trắng ngắm nhìn một hồi lâu mới nâng mắt, nhìn vào gương mặt tràn ngập khó tin của ông lão gần đó.  Nàng ấy vươn tay, làm động tác ấn xuống.  Uỳnh!  Chớp mắt một cái, không gian quanh ông lão đã trở nên vặn vẹo mờ nhạt. Hình ảnh ông lão cũng dần trở thành một bóng dáng khổng lồ, tuy không khác mấy so với con người nhưng vóc dáng lại to hơn ít nhất ba lần, toàn thân còn tỏa ra ánh sáng trắng di động, thoạt nhìn tựa như một người đắm mình trong ánh sáng.  Đây chính là bản thể của lão ta!  Cô gái váy trắng: “Thứ gì mà xấu ma chê quỷ hờn”.  Ông lão gầm lên: “Nhân loại đê tiện! Chúng bây do Thần Nhân tộc ta tạo ra, sao lại dám...”  Cô gái váy trắng vung tay.  Một tia kiếm quang thẳng tắp đâm xuyên qua giữa trán ông lão.  Uỳnh!  Tầng ánh sáng lập tức vỡ nát, chỉ còn để lại linh hồn mờ nhạt của ông lão.  Sắc mặt lão ta cứng đờ, trong mắt tràn đầy kinh hoàng: “Vì sao... ngươi có thể khiến ta bị thương...”  Cô gái váy trắng: “Nhân loại do các ngươi tạo ra?"  

Chương 7349