Thanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm.
Chương 7390
Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Khương Cửu trầm giọng nói: “Không ngờ Nhân tộc của ta lại là do tộc khác tạo ra! Nghe như này đúng là khiến người ta khó chấp nhận!” Diệp Huyên cười bảo: “Ta cũng thế”. Khương Cửu hơi khó hiểu: “Vậy tại sao bọn họ lại muốn tiêu diệt nhân loại?” Diệp Huyên nói: “Vì bọn họ phát hiện một số người nhân loại đã vượt khỏi tầm kiểm soát của họ”. Khương Cửu khẽ thở dài: “Nhân loại của chúng ta còn có hy vọng không?” Diệp Huyên nhìn Khương Cửu, nhẹ giọng nói: “Yên tâm, ta sẽ không để các cô gặp chuyện gì đâu!” Khương Cửu nhìn Diệp Huyên: “Vậy những nhân loại khác thì sao?” Diệp Huyên im lặng. Khương Cửu chần chừ giây lát rồi nói: “Ta biết rồi, ta hỏi thế này hơi ích kỷ, nhưng ta không thể bỏ rơi con dân Khương Quốc, cũng không thể bỏ rơi học trò của học viện, chúng ta không thể buông bỏ được rất nhiều rất nhiều người!” Nói xong nàng ấy dừng lại rồi nói tiếp: “Xin lỗi, tất cả đều cần ngươi gánh vác”. Diệp Huyên nở nụ cười: “Những người các cô không buông bỏ được cũng là những người ta không buông bỏ được”. Trong mắt Khương Cửu thoáng qua một tia phức tạp: “Gánh nặng trên lưng ngươi quá lớn”. Diệp Huyên cười bảo: “Tiểu Cửu, cùng ta đến một nơi đi”. Khương Cửu gật đầu: “Được!” Hai người biến mất tại chỗ, khi xuất hiện lần nữa thì đã ở ngọn núi phía sau học viện Thương Lan. Diệp Huyên đưa Khương Cửu vào sâu trong ngọn núi phía sau, ở nơi đó có một ngôi mộ. Mộ của lão Kỷ! Diệp Huyên đứng trước mộ lão Kỷ, im lặng không nói gì. Khương Cửu cũng yên lặng đứng bên cạnh hắn. Thật lâu sau, Diệp Huyên mới chậm rãi quỳ xuống.
Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Khương Cửu trầm giọng nói: “Không ngờ Nhân tộc của ta lại là do tộc khác tạo ra! Nghe như này đúng là khiến người ta khó chấp nhận!” Diệp Huyên cười bảo: “Ta cũng thế”. Khương Cửu hơi khó hiểu: “Vậy tại sao bọn họ lại muốn tiêu diệt nhân loại?” Diệp Huyên nói: “Vì bọn họ phát hiện một số người nhân loại đã vượt khỏi tầm kiểm soát của họ”. Khương Cửu khẽ thở dài: “Nhân loại của chúng ta còn có hy vọng không?” Diệp Huyên nhìn Khương Cửu, nhẹ giọng nói: “Yên tâm, ta sẽ không để các cô gặp chuyện gì đâu!” Khương Cửu nhìn Diệp Huyên: “Vậy những nhân loại khác thì sao?” Diệp Huyên im lặng. Khương Cửu chần chừ giây lát rồi nói: “Ta biết rồi, ta hỏi thế này hơi ích kỷ, nhưng ta không thể bỏ rơi con dân Khương Quốc, cũng không thể bỏ rơi học trò của học viện, chúng ta không thể buông bỏ được rất nhiều rất nhiều người!” Nói xong nàng ấy dừng lại rồi nói tiếp: “Xin lỗi, tất cả đều cần ngươi gánh vác”. Diệp Huyên nở nụ cười: “Những người các cô không buông bỏ được cũng là những người ta không buông bỏ được”. Trong mắt Khương Cửu thoáng qua một tia phức tạp: “Gánh nặng trên lưng ngươi quá lớn”. Diệp Huyên cười bảo: “Tiểu Cửu, cùng ta đến một nơi đi”. Khương Cửu gật đầu: “Được!” Hai người biến mất tại chỗ, khi xuất hiện lần nữa thì đã ở ngọn núi phía sau học viện Thương Lan. Diệp Huyên đưa Khương Cửu vào sâu trong ngọn núi phía sau, ở nơi đó có một ngôi mộ. Mộ của lão Kỷ! Diệp Huyên đứng trước mộ lão Kỷ, im lặng không nói gì. Khương Cửu cũng yên lặng đứng bên cạnh hắn. Thật lâu sau, Diệp Huyên mới chậm rãi quỳ xuống.
Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Khương Cửu trầm giọng nói: “Không ngờ Nhân tộc của ta lại là do tộc khác tạo ra! Nghe như này đúng là khiến người ta khó chấp nhận!” Diệp Huyên cười bảo: “Ta cũng thế”. Khương Cửu hơi khó hiểu: “Vậy tại sao bọn họ lại muốn tiêu diệt nhân loại?” Diệp Huyên nói: “Vì bọn họ phát hiện một số người nhân loại đã vượt khỏi tầm kiểm soát của họ”. Khương Cửu khẽ thở dài: “Nhân loại của chúng ta còn có hy vọng không?” Diệp Huyên nhìn Khương Cửu, nhẹ giọng nói: “Yên tâm, ta sẽ không để các cô gặp chuyện gì đâu!” Khương Cửu nhìn Diệp Huyên: “Vậy những nhân loại khác thì sao?” Diệp Huyên im lặng. Khương Cửu chần chừ giây lát rồi nói: “Ta biết rồi, ta hỏi thế này hơi ích kỷ, nhưng ta không thể bỏ rơi con dân Khương Quốc, cũng không thể bỏ rơi học trò của học viện, chúng ta không thể buông bỏ được rất nhiều rất nhiều người!” Nói xong nàng ấy dừng lại rồi nói tiếp: “Xin lỗi, tất cả đều cần ngươi gánh vác”. Diệp Huyên nở nụ cười: “Những người các cô không buông bỏ được cũng là những người ta không buông bỏ được”. Trong mắt Khương Cửu thoáng qua một tia phức tạp: “Gánh nặng trên lưng ngươi quá lớn”. Diệp Huyên cười bảo: “Tiểu Cửu, cùng ta đến một nơi đi”. Khương Cửu gật đầu: “Được!” Hai người biến mất tại chỗ, khi xuất hiện lần nữa thì đã ở ngọn núi phía sau học viện Thương Lan. Diệp Huyên đưa Khương Cửu vào sâu trong ngọn núi phía sau, ở nơi đó có một ngôi mộ. Mộ của lão Kỷ! Diệp Huyên đứng trước mộ lão Kỷ, im lặng không nói gì. Khương Cửu cũng yên lặng đứng bên cạnh hắn. Thật lâu sau, Diệp Huyên mới chậm rãi quỳ xuống.