Thanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm.
Chương 7612
Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Diệp Huyên cười nói: “Vì sao lại không thể?” Diêu Quân nói với giọng điệu nặng nề: “Thần Điện Thời Không ta nghiên cứu thời không tầng chín đã rất lâu rồi, nhưng chúng ta không hề phát hiện ra thời không tầng mười, đây…” Diệp Huyên đột nhiên hỏi: “Tiền bối, rất khó để xoắn vặn thời không tầng chín này sao?” Diêu Quân gật đầu: “Rất khó khăn, theo chúng ta thì đây hoàn toàn là chuyện không thể, vì mật độ của thời không này thật sự quá dày…” Lúc này, Diệp Huyên đột nhiên chĩa kiếm Thanh Huyên về phía trước, không gian trước mặt hắn lập tức bị vặn vẹo! Thấy cảnh này, Diêu Quân như bị sét đánh sững sờ tại chỗ. Diệp Huyên khẽ mỉm cười: “Lão Quân, hình như cũng không khó lắm mà!” Diêu Quân: “…” Lúc này, sắc mặt Diêu Quân vô cùng nặng nề, trong lòng cũng giống như dời sông lấp biển. Không ngờ người trước mặt lại có thể xoắn vặn thời không tầng chín? Thật sự quá đáng sợ! Diệp Huyên đột nhiên hỏi: “Lão Quân, ông biết Đạo Sơn không?” Diêu Quân gật đầu: “Có biết chút ít, sao vậy?” Diệp Huyên cười nói: “Không có gì, chỉ là có chút khúc mắc với bọn họ, bọn họ muốn cướp đi Mệnh Cách của ta!” Diêu Quân ngây người, sau đó ngạc nhiên nói: “Sao bọn họ dám?” Diệp Huyên khẽ thở dài: “Thực lực yếu kém, đương nhiên sẽ bị xem thường rồi?” Diêu Quân nhìn Diệp Huyên, sau đó nói: “Tiểu hữu, nếu vị tiền bối khi nãy ra tay, chỉ cần nàng búng tay một cái, Đạo Sơn không phải sẽ tan thành mây khói hay sao?” Diệp Huyên nghiêm túc nói: “Sao ta có thể dựa vào người khác được? Ta phải dựa vào bản thân mình!” Diêu Quân: “…” Diệp Huyên lại hỏi: “Lão Quân, ta phải đi rồi!” Diêu Quân hơi do dự, sau đó nói: “Tiểu hữu bảo trọng!” Diệp Huyên gật đầu rồi xoay người biến mất. Sau khi Diệp Huyên rời đi, Diêu Quân cũng rời đi, ông ta nhanh chóng đi tới Thần Điện Thời Không, trong đại điện có gần trăm cái trận truyền tống thời không, trên đại điện có một người đàn ông trung niên đang ngồi. Người này chính là Điện chủ của Thần Điện Thời Không – Tư Thiên! Diêu Quân đi tới trước mặt Tư Thiên cung kính cúi chào, sau đó kể lại chuyện trước đó. Tư Thiên buông quyển cổ tịch trong tay xuống, nhìn về phía Diêu Quân, khẽ nhíu mày: “Ông suýt bị người ta gi3t chết trong nháy mắt từ một nơi cách vô số vũ trụ ư?” Diêu Quân gật đầu: “Đúng thế! Quan trọng nhất là thiếu niên kia có thể xoắn vặn thời không tầng chín, hơn nữa còn dễ như trở bàn tay!”
Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Diệp Huyên cười nói: “Vì sao lại không thể?” Diêu Quân nói với giọng điệu nặng nề: “Thần Điện Thời Không ta nghiên cứu thời không tầng chín đã rất lâu rồi, nhưng chúng ta không hề phát hiện ra thời không tầng mười, đây…” Diệp Huyên đột nhiên hỏi: “Tiền bối, rất khó để xoắn vặn thời không tầng chín này sao?” Diêu Quân gật đầu: “Rất khó khăn, theo chúng ta thì đây hoàn toàn là chuyện không thể, vì mật độ của thời không này thật sự quá dày…” Lúc này, Diệp Huyên đột nhiên chĩa kiếm Thanh Huyên về phía trước, không gian trước mặt hắn lập tức bị vặn vẹo! Thấy cảnh này, Diêu Quân như bị sét đánh sững sờ tại chỗ. Diệp Huyên khẽ mỉm cười: “Lão Quân, hình như cũng không khó lắm mà!” Diêu Quân: “…” Lúc này, sắc mặt Diêu Quân vô cùng nặng nề, trong lòng cũng giống như dời sông lấp biển. Không ngờ người trước mặt lại có thể xoắn vặn thời không tầng chín? Thật sự quá đáng sợ! Diệp Huyên đột nhiên hỏi: “Lão Quân, ông biết Đạo Sơn không?” Diêu Quân gật đầu: “Có biết chút ít, sao vậy?” Diệp Huyên cười nói: “Không có gì, chỉ là có chút khúc mắc với bọn họ, bọn họ muốn cướp đi Mệnh Cách của ta!” Diêu Quân ngây người, sau đó ngạc nhiên nói: “Sao bọn họ dám?” Diệp Huyên khẽ thở dài: “Thực lực yếu kém, đương nhiên sẽ bị xem thường rồi?” Diêu Quân nhìn Diệp Huyên, sau đó nói: “Tiểu hữu, nếu vị tiền bối khi nãy ra tay, chỉ cần nàng búng tay một cái, Đạo Sơn không phải sẽ tan thành mây khói hay sao?” Diệp Huyên nghiêm túc nói: “Sao ta có thể dựa vào người khác được? Ta phải dựa vào bản thân mình!” Diêu Quân: “…” Diệp Huyên lại hỏi: “Lão Quân, ta phải đi rồi!” Diêu Quân hơi do dự, sau đó nói: “Tiểu hữu bảo trọng!” Diệp Huyên gật đầu rồi xoay người biến mất. Sau khi Diệp Huyên rời đi, Diêu Quân cũng rời đi, ông ta nhanh chóng đi tới Thần Điện Thời Không, trong đại điện có gần trăm cái trận truyền tống thời không, trên đại điện có một người đàn ông trung niên đang ngồi. Người này chính là Điện chủ của Thần Điện Thời Không – Tư Thiên! Diêu Quân đi tới trước mặt Tư Thiên cung kính cúi chào, sau đó kể lại chuyện trước đó. Tư Thiên buông quyển cổ tịch trong tay xuống, nhìn về phía Diêu Quân, khẽ nhíu mày: “Ông suýt bị người ta gi3t chết trong nháy mắt từ một nơi cách vô số vũ trụ ư?” Diêu Quân gật đầu: “Đúng thế! Quan trọng nhất là thiếu niên kia có thể xoắn vặn thời không tầng chín, hơn nữa còn dễ như trở bàn tay!”
Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Diệp Huyên cười nói: “Vì sao lại không thể?” Diêu Quân nói với giọng điệu nặng nề: “Thần Điện Thời Không ta nghiên cứu thời không tầng chín đã rất lâu rồi, nhưng chúng ta không hề phát hiện ra thời không tầng mười, đây…” Diệp Huyên đột nhiên hỏi: “Tiền bối, rất khó để xoắn vặn thời không tầng chín này sao?” Diêu Quân gật đầu: “Rất khó khăn, theo chúng ta thì đây hoàn toàn là chuyện không thể, vì mật độ của thời không này thật sự quá dày…” Lúc này, Diệp Huyên đột nhiên chĩa kiếm Thanh Huyên về phía trước, không gian trước mặt hắn lập tức bị vặn vẹo! Thấy cảnh này, Diêu Quân như bị sét đánh sững sờ tại chỗ. Diệp Huyên khẽ mỉm cười: “Lão Quân, hình như cũng không khó lắm mà!” Diêu Quân: “…” Lúc này, sắc mặt Diêu Quân vô cùng nặng nề, trong lòng cũng giống như dời sông lấp biển. Không ngờ người trước mặt lại có thể xoắn vặn thời không tầng chín? Thật sự quá đáng sợ! Diệp Huyên đột nhiên hỏi: “Lão Quân, ông biết Đạo Sơn không?” Diêu Quân gật đầu: “Có biết chút ít, sao vậy?” Diệp Huyên cười nói: “Không có gì, chỉ là có chút khúc mắc với bọn họ, bọn họ muốn cướp đi Mệnh Cách của ta!” Diêu Quân ngây người, sau đó ngạc nhiên nói: “Sao bọn họ dám?” Diệp Huyên khẽ thở dài: “Thực lực yếu kém, đương nhiên sẽ bị xem thường rồi?” Diêu Quân nhìn Diệp Huyên, sau đó nói: “Tiểu hữu, nếu vị tiền bối khi nãy ra tay, chỉ cần nàng búng tay một cái, Đạo Sơn không phải sẽ tan thành mây khói hay sao?” Diệp Huyên nghiêm túc nói: “Sao ta có thể dựa vào người khác được? Ta phải dựa vào bản thân mình!” Diêu Quân: “…” Diệp Huyên lại hỏi: “Lão Quân, ta phải đi rồi!” Diêu Quân hơi do dự, sau đó nói: “Tiểu hữu bảo trọng!” Diệp Huyên gật đầu rồi xoay người biến mất. Sau khi Diệp Huyên rời đi, Diêu Quân cũng rời đi, ông ta nhanh chóng đi tới Thần Điện Thời Không, trong đại điện có gần trăm cái trận truyền tống thời không, trên đại điện có một người đàn ông trung niên đang ngồi. Người này chính là Điện chủ của Thần Điện Thời Không – Tư Thiên! Diêu Quân đi tới trước mặt Tư Thiên cung kính cúi chào, sau đó kể lại chuyện trước đó. Tư Thiên buông quyển cổ tịch trong tay xuống, nhìn về phía Diêu Quân, khẽ nhíu mày: “Ông suýt bị người ta gi3t chết trong nháy mắt từ một nơi cách vô số vũ trụ ư?” Diêu Quân gật đầu: “Đúng thế! Quan trọng nhất là thiếu niên kia có thể xoắn vặn thời không tầng chín, hơn nữa còn dễ như trở bàn tay!”