Thanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm.
Chương 7645
Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Mấy lời này của Tiểu Tháp khiến sắc mặt Diệp Huyên đen sì. Thật sự có khả năng này! Mẹ nó thật chứ! Nhưng bỗng nhiên lại có một giọng nói vang lên từ phía sau: “Diệp công tử!" Diệp Huyên quay đầu lại, nhìn thấy không gian cách đó mấy trăm trượng vỡ ra, để một người đàn ông trung niên xuất hiện. Chính là Diêu Quân của Thần Điện Thời Không. Diệp Huyên kinh ngạc, không khỏi ngẩn ra một thoáng: “Lão Quân”. Diêu Quân quan sát bốn phía rồi nói: “Diệp công tử, tất cả các cường giả của Thần Điện Thời Không đều đang đi tìm cậu, cậu nên rời đi nhanh lên!" Diệp Huyên bật cười: “Vì sao ông lại giúp ta?" Diêu Quân cười khổ: “Diệp công tử đừng hỏi nhiều. Tối đa nửa khắc đồng hồ nửa thôi, Thần Điện Thời Không sẽ phát hiện ra cậu, khi ấy bọn họ...” Bỗng dưng ông ta biến sắc: “Đến rồi! Họ đến rồi! Diệp công tử bảo trọng!" Sau đó xoay người biến mất. Diêu Quân vừa đi, không gian cách Diệp Huyên mấy trăm trượng về bên phải vỡ ra, để một người đàn ông trung niên xuất hiện. Chính là Điện chủ của Thần Điện Thời Không - Tư Thiên. Sát ý lóe lên trong mắt y khi nhìn thấy hắn: “Diệp Huyên! Ta tìm ngươi cực khổ lắm!" Diệp Huyên cười: “Tư Thiên điện chủ thấy kiếm của ta dễ dùng không? Sắc mặt y vặn lại đầy dữ tợn: “Lại dám lừa ta! Chết đi cho lão phu!" Y vừa chớm ra tay thì Diệp Huyên đã vung tháp đập tới. Tiên hạ thủ vi cường! Tư Thiên thấy vậy thì biến sắc, không vào thế thủ mà bước tới đấm ra. Y dồn hết toàn lực vào một quyền này, bởi y không dám xem thường đối phương, cũng cảm nhận được nguy hiểm. Cú đấm khiến tinh không sục sôi rồi bị chôn vùi. Khi tòa tháp của Diệp Huyên vung tới... Ầm! Vùng thời không nơi Tư Thiên đang đứng bị đập vỡ tan tành, khiến y thối lui hơn mấy vạn trượng trong nháy mắt. Khi vừa dừng lại, y chỉ còn mỗi linh hồn, đã vậy còn đang biến mất với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy. Tư Thiên hóa đá. Sắc mặt Diệp Huyên ở đằng xa cũng trắng bệch như vôi bởi tiêu hao quá lớn sau khi sử dụng Tiểu Tháp. Trong một khoảng thời gian ngắn, hắn chỉ có thể dùng nó một lần mà thôi. Tư Thiên run rẩy cất tiếng: “Vì sao?" Diệp Huyên: “Vì sao cái gì?"
Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Mấy lời này của Tiểu Tháp khiến sắc mặt Diệp Huyên đen sì. Thật sự có khả năng này! Mẹ nó thật chứ! Nhưng bỗng nhiên lại có một giọng nói vang lên từ phía sau: “Diệp công tử!" Diệp Huyên quay đầu lại, nhìn thấy không gian cách đó mấy trăm trượng vỡ ra, để một người đàn ông trung niên xuất hiện. Chính là Diêu Quân của Thần Điện Thời Không. Diệp Huyên kinh ngạc, không khỏi ngẩn ra một thoáng: “Lão Quân”. Diêu Quân quan sát bốn phía rồi nói: “Diệp công tử, tất cả các cường giả của Thần Điện Thời Không đều đang đi tìm cậu, cậu nên rời đi nhanh lên!" Diệp Huyên bật cười: “Vì sao ông lại giúp ta?" Diêu Quân cười khổ: “Diệp công tử đừng hỏi nhiều. Tối đa nửa khắc đồng hồ nửa thôi, Thần Điện Thời Không sẽ phát hiện ra cậu, khi ấy bọn họ...” Bỗng dưng ông ta biến sắc: “Đến rồi! Họ đến rồi! Diệp công tử bảo trọng!" Sau đó xoay người biến mất. Diêu Quân vừa đi, không gian cách Diệp Huyên mấy trăm trượng về bên phải vỡ ra, để một người đàn ông trung niên xuất hiện. Chính là Điện chủ của Thần Điện Thời Không - Tư Thiên. Sát ý lóe lên trong mắt y khi nhìn thấy hắn: “Diệp Huyên! Ta tìm ngươi cực khổ lắm!" Diệp Huyên cười: “Tư Thiên điện chủ thấy kiếm của ta dễ dùng không? Sắc mặt y vặn lại đầy dữ tợn: “Lại dám lừa ta! Chết đi cho lão phu!" Y vừa chớm ra tay thì Diệp Huyên đã vung tháp đập tới. Tiên hạ thủ vi cường! Tư Thiên thấy vậy thì biến sắc, không vào thế thủ mà bước tới đấm ra. Y dồn hết toàn lực vào một quyền này, bởi y không dám xem thường đối phương, cũng cảm nhận được nguy hiểm. Cú đấm khiến tinh không sục sôi rồi bị chôn vùi. Khi tòa tháp của Diệp Huyên vung tới... Ầm! Vùng thời không nơi Tư Thiên đang đứng bị đập vỡ tan tành, khiến y thối lui hơn mấy vạn trượng trong nháy mắt. Khi vừa dừng lại, y chỉ còn mỗi linh hồn, đã vậy còn đang biến mất với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy. Tư Thiên hóa đá. Sắc mặt Diệp Huyên ở đằng xa cũng trắng bệch như vôi bởi tiêu hao quá lớn sau khi sử dụng Tiểu Tháp. Trong một khoảng thời gian ngắn, hắn chỉ có thể dùng nó một lần mà thôi. Tư Thiên run rẩy cất tiếng: “Vì sao?" Diệp Huyên: “Vì sao cái gì?"
Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Mấy lời này của Tiểu Tháp khiến sắc mặt Diệp Huyên đen sì. Thật sự có khả năng này! Mẹ nó thật chứ! Nhưng bỗng nhiên lại có một giọng nói vang lên từ phía sau: “Diệp công tử!" Diệp Huyên quay đầu lại, nhìn thấy không gian cách đó mấy trăm trượng vỡ ra, để một người đàn ông trung niên xuất hiện. Chính là Diêu Quân của Thần Điện Thời Không. Diệp Huyên kinh ngạc, không khỏi ngẩn ra một thoáng: “Lão Quân”. Diêu Quân quan sát bốn phía rồi nói: “Diệp công tử, tất cả các cường giả của Thần Điện Thời Không đều đang đi tìm cậu, cậu nên rời đi nhanh lên!" Diệp Huyên bật cười: “Vì sao ông lại giúp ta?" Diêu Quân cười khổ: “Diệp công tử đừng hỏi nhiều. Tối đa nửa khắc đồng hồ nửa thôi, Thần Điện Thời Không sẽ phát hiện ra cậu, khi ấy bọn họ...” Bỗng dưng ông ta biến sắc: “Đến rồi! Họ đến rồi! Diệp công tử bảo trọng!" Sau đó xoay người biến mất. Diêu Quân vừa đi, không gian cách Diệp Huyên mấy trăm trượng về bên phải vỡ ra, để một người đàn ông trung niên xuất hiện. Chính là Điện chủ của Thần Điện Thời Không - Tư Thiên. Sát ý lóe lên trong mắt y khi nhìn thấy hắn: “Diệp Huyên! Ta tìm ngươi cực khổ lắm!" Diệp Huyên cười: “Tư Thiên điện chủ thấy kiếm của ta dễ dùng không? Sắc mặt y vặn lại đầy dữ tợn: “Lại dám lừa ta! Chết đi cho lão phu!" Y vừa chớm ra tay thì Diệp Huyên đã vung tháp đập tới. Tiên hạ thủ vi cường! Tư Thiên thấy vậy thì biến sắc, không vào thế thủ mà bước tới đấm ra. Y dồn hết toàn lực vào một quyền này, bởi y không dám xem thường đối phương, cũng cảm nhận được nguy hiểm. Cú đấm khiến tinh không sục sôi rồi bị chôn vùi. Khi tòa tháp của Diệp Huyên vung tới... Ầm! Vùng thời không nơi Tư Thiên đang đứng bị đập vỡ tan tành, khiến y thối lui hơn mấy vạn trượng trong nháy mắt. Khi vừa dừng lại, y chỉ còn mỗi linh hồn, đã vậy còn đang biến mất với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy. Tư Thiên hóa đá. Sắc mặt Diệp Huyên ở đằng xa cũng trắng bệch như vôi bởi tiêu hao quá lớn sau khi sử dụng Tiểu Tháp. Trong một khoảng thời gian ngắn, hắn chỉ có thể dùng nó một lần mà thôi. Tư Thiên run rẩy cất tiếng: “Vì sao?" Diệp Huyên: “Vì sao cái gì?"